Sắc mặt Hoắc Thanh Thanh vô cùng khó coi, rồi liếc mắt một cái, cười lạnh: “Em chưa từng nói muốn gả cho hắn ta, đừng có gán ghép em, em thấy chị mới là người muốn gả đi ấy, hay là thành toàn cho sư tỷ thì sao?”.
“Tiêu Mặc Sanh này, thiên tài võ giả, Cửu Môn Bát Tông ai mà không biết đến hắn ta, dù gì Lục Thần cũng không thích chị, em thấy chị cưới Tiêu Mặc Sanh là hợp đó”.
“Em...”
Vết thương lòng của Phương Dao bị vạch ra, cô ta tức đến nổ bụng: "Miệng lưỡi sắc bén thật đấy. Em ở nơi thô tục này cũng đã lâu rồi, bị lây nhiễm cho toàn thứ không tốt lành, để sư tỷ xử lý cho em...”
“Haha...”
Hai người lao vào giằng co, Diệp Phàm đứng bên cạnh thì lặng lẽ lui lại phía sau, anh không đánh lại được Hoa Vũ Dung này.
Thực sự quá mạnh rồi, Diệp Phàm vô cùng bất bình, vừa xinh đẹp mà lại có thực lực cao thế này, còn là một cô gái, có còn cho người khác sống nữa không. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Anh nhìn sang thấy Hoắc Thanh Thanh và Phương Dao đang đánh nhau liền nói: “Hoa Tiên Tử, hai đồ đệ của bà đang đánh nhau như thế, bà không đến khuyên nhủ gì sao?”
“Tôi tên là Hoa Vũ Dung, cậu có thể gọi thẳng tên tôi”, Hoa Vũ Dung vỗ vào người Diệp Phàm một cái, giọng nói có chút không hài lòng.
Bà ta không thích người khác gọi mình là Hoa Tiên Tử, nghe qua cứ như có hàm ý khác vậy.
“Hoa Tiên Tử, bây giờ điều quan trọng là hai đồ đệ của bà đang đánh nhau, đều ra tử chiêu hết cả rồi”, Diệp Phàm hét lớn, cứ như không nghe thấy lời cảnh cáo của bà ta vậy.
Hoa Vũ Dung nhăn mày, dù gì cũng là đồ đệ của bà ta, cho nên vô thức quay đầu lại nhìn.
Diệp Phàm hai mắt sáng ngời, nhìn về phía Hoa Vũ Dung.
Một luồng chân khí được anh tôi luyện ra từ vùng đan điền trong nháy mắt truyền đến bàn tay rồi đánh vào người Hoa Vũ Dung đang quay đầu lại.
“Hỗn láo”.
Hoa Vũ Dung vô cùng nhạy cảm, ngay khi Diệp Phàm hành động thì bà ta đã cảm nhận được.
Bà ta lập tức vung tay rồi đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.
“Bịch”.
Diệp Phàm lùi ra sau 4-5 bước rồi mới ngừng lại, Hoa Vũ Dung cũng bị lùi về sau 2 bước.
“Sao có thể?”, Hoa Vũ Dung ngạc nhiên mà hét lên một tiếng, Diệp Phàm thế mà lại đánh cho bà ta phải lùi lại phía sau.
Anh chỉ là một Ám Kình Đại Thành mà thôi, sao lại có được sức lực như thế chứ, càng không nói đến chuyện một chưởng mà anh vừa đánh ra còn mang theo chân khí.
Đó chỉ là khi Kình Tụy ở vùng đan điền được luyện đến mức cực đại mới được sản sinh ra, chân khí từ đó có thể tự do mà thoát ra khỏi cơ thể, đây chính là dấu hiệu nhận biết của một Tiểu Tông Sư.
“Hoa Tiên Tử, nhận chiêu...”, sau khi tấn công thuận lợi thì Diệp Phàm nhân lúc bà ta ngạc nhiên để tấn công lần nữa.
Thủ pháp xảo quyệt, bây giờ không đánh thì đợi bao giờ.
Nhưng mà, điều khiến Diệp Phàm tiếc nuối là, chiêu thức anh vừa đánh lén không có một chút tác dụng nào với Hoa Vũ Dung. Ngay khi sắc mặt bà ta nghiêm nghị lại thì Diệp Phàm mới cảm nhận được thế nào là “cuồng phong bão táp”.
“Bịch”.
Mông Diệp Phàm bị đá một phát, khiến anh vồ ếch suýt thì ngã ụp mặt xuống đất.