“Không sai, tôi để cậu ngăn cản, vì một lần tình cờ tôi nghe đồn Tiêu Mặc Sanh đang luyện công pháp tà giáo, nếu mà Thanh Thanh bị gả cho hắn ta thì xong rồi”, Hoa Vũ Dung trầm giọng nói.
“Thế sao một sư phụ như bà lại không ngăn cản? Còn cả Tứ Phương Tông của các người, lẽ nào muốn hại đồ đệ của mình sao?”, Diệp Phàm tức giận chất vấn.
Hoa Vũ Dung cười khổ: “Những điều cậu nói sao tôi lại không biết được chứ?”
“Nhưng ở một tông môn mà lấy nam nhân là chính như thế này, lời nói của một một người phụ nữ như tối đối với lợi ích của cả tông môn thì không đáng nhắc đến, hơn nữa tôi cũng không có bằng chứng xác thực, nếu mà cứ kiên quyết can ngăn thì hậu quả không phải là thứ mà tôi và Thanh Thanh có thể gánh chịu được”.
Diệp Phàm nhíu mày, các võ phái cổ đại đều có vô số quy tắc, một khi trở thành đệ tử thì chuyện kết hôn không phải là chuyện gia tộc có thể quyết định, mà tất cả đều phải nghe theo môn phái.
Chỉ là bình thường, các môn phái đều không nhúng tay vào chuyện này, nhưng nếu có thể giúp tăng thực lực của tông môn thì chuyện liên hôn chỉ có trong phim này liền xuất hiện rồi.
“Vậy tôi phải làm như thế nào? Tôi không chấp nhân việc Thanh Thanh phải chịu tổn thương”, Diệp Phàm trầm giọng nói.
“Cướp”, Hoa Vũ Dung chỉ nói đúng 1 chữ.
“Tôi nói cho cậu biết, Tiêu Mặc Sanh tuổi cũng sàn sàn cậu nhưng ba tháng trước đã đột phá lên cảnh giới Tiểu Tông Sư rồi”.
“Mạnh hơn cậu nhiều, hơn nữa hai tháng sau, chính là đại thọ 60 tuổi của chưởng môn phái của tôi, lúc đó Tiêu Mặc Sanh sẽ nhắc đến chuyện hôn lễ, muốn ngăn cản được chỉ khi cậu mạnh hơn hắn ta, khiến hắn ta phải rút lui”.
“Được, tôi đồng ý”.
Bầu trời đầy ánh trăng, trước cổng lớn của biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc Thanh Thanh bịn rịn chào tạm biệt Diệp Phàm và Hoắc Nguyên Vũ.
Phương Dao đứng ở một bên, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt thù hằn, hận một nỗi không thể xé nát anh ra.
Diệp Phàm lạnh lùng cười, nhìn Phương Dao dùng khẩu hình nói: “Ngoan ngoãn chút đi, bằng không ông đây chạy tới Tứ Phương Tông đập chết cô đấy!”
Nói rồi, anh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn dáng vẻ cao ngạo của Phương Dao một lượt từ trên xuống dưới.
Phương Dao tức run người, tay nắm chặt thành cú đấm suýt chút xông ra, lời của Diệp Phàm tuy không phát ra thành tiếng, nhưng cô ta nhìn khẩu hình miệng của anh cũng đủ hiểu.
Càng khiến cô ta không thể chấp nhận được là ánh mắt như cú vọ của anh đã nhìn trúng vào điểm cao ngạo của cô ta, chỗ đó bây giờ vẫn còn hơi đau khi bị Diệp Phàm đụng trúng.
Hoa Vũ Dung đưa Hoắc Thanh Thanh đi, Diệp Phàm chào tạm biệt Hoắc Nguyên Vũ, lái xe đi về cứ điểm của Lý Thế Hằng, Lưu Tú Cầm hiện đang bị nhốt ở đó.
“Cậu Diệp...”, sau khi Diệp Phàm tới, lập tức có người chạy ra.
“Bà ta giờ thế nào?”
Người mà Diệp Phàm nhắc tới đương nhiên là Lưu Tú Cầm, người đàn ông đó nghe vậy, miệng liền ngoạc ra.
“Thảm lắm luôn, bây giờ chẳng khác nào một mụ phù thuỷ...”
“Dẫn tôi đi xem”.