Diệp Phàm đi theo người đàn ông này, tới một tầng hầm, cách tấm cửa kính Diệp Phàm nhìn thấy Lưu Tú Cầm đang ngồi trong đó, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Ngay cả quần áo cũng bị bà ta xé toạc ra, làn da trắng mịn trước kia lúc này lở loét lỗ chỗ, giống như người mắc bệnh giang mai giai đoạn cuối.
Lưu Tú Cầm trước giờ vẫn rất chú ý tới việc chăm sóc bản thân, cho nên cơ thể bà ta có khi còn đẹp hơn cả các cô gái, nhưng bộ dạng thê thảm bây giờ thật khiến người ta phải thương tiếc.
“Mở cửa cho tôi vào...”
“Cậu Diệp, bà ta bây giờ điên rồi, ban nãy có người tới đưa cơm, suýt chút bị bà ta cắn, nhưng vì bị bà ta cào xước da nên đã cho đi tiêm ngừa bệnh dại”, người đàn ông đó dè dặt nhắc nhở.
“Ha ha, yên tâm, Hồng Lang Độc Sang không lây đâu!”, Diệp Phàm lắc đầu cười.
“Ha ha, vậy tôi lập tức đi nới với anh ta”, người đàn ông đó cười rồi mau chóng mở cửa.
Cánh cửa kính vừa được mở ra, Lưu Tú Cầm đang tự lẩm bẩm nói linh tinh chợt quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Phàm hắng giọng một tiếng, liền nhảy vồ tới.
“Diệp Phàm, mày là con quỷ, đổi mạng cho tao...”
Lưu Tú Cầm gào thét giống như kẻ điên, cả người lở loét trông thảm hại vô cùng.
“Đứng lại, còn dám xông tới, tôi vứt luôn đi đấy”, Diệp Phàm lấy một lọ thuỷ tinh ra, lắc lắc nó trong tay.
Lưu Tú Cầm đang tức giận vô cùng nhưng cũng phải đứng lại, hét lên: “Đưa cho tôi, mau đưa cho tôi...”
“Hỗn hợp thạch tín và vị tử trong này có thể giúp bà bớt đau, nhưng dù gì nó cũng là thuốc độc, bà có chắc là muốn uống?”, Diệp Phàm bình thản nói, và đưa lọ thuỷ tinh tới trước mặt Lưu Tú Cầm.
Lưu Tú Cầm không chút do dự, liền giật lấy, mở nắp uống cạn.
Chỉ cần có thể giảm đau, có là thuốc độc thì đã sao chứ, cả ngày hôm nay bà ta đã chịu đủ sự dày vò rồi.
Nếu như bà ta không uống viên thuốc độc thứ hai do Lâm Thanh Đế đưa, thì độc tố trong người cũng sẽ không phát tác nhanh tới vậy.
Uống xong hỗn hợp độc này, Lưu Tú Cầm nằm co quắp trên mặt đất, bắt đầu đau đớn gào thét.
Vì đây là chất độc, cho nên bà ta cảm thấy dạ dày của mình như bị đốt cháy, miệng sùi bọt trắng, toàn thân co giật.
Diệp Phàm đứng ở đó, lạnh lùng quan sát, anh không có chút đồng cảm với Lưu Tú Cầm, vì tất cả những chuyện này đều là do bà ta tự chuốc lấy!
Năm phút sau, Lưu Tú Cầm mới từ từ bình tĩnh lại, lau sạch bọt trắng trên khoé miệng.
Lưu Tú Cầm gào lên, giọng nói vô cùng khủng khiếp, oán hận tột cùng.
“Sớm đã biết có ngày hôm nay, thì sao ban đầu còn làm?”, Diệp Phàm lẳng lặng nói.
“Ha ha, ha ha ha...”
Lưu Tú Cầm cười như điên như dại.
“Đều là tại mày, nếu mày li hôn với Tiểu Tuyết, nếu mày chết rồi, thì tao sẽ thê thảm như thế này sao? Đều là do mày hại tao, hại nửa đời sau của tao...”
Lưu Tú Cầm vẫn buông lời cay nghiệt oán trách, đến tận bây giờ bà ta vẫn không chịu nhận sai, vẫn cho là Diệp Phàm hại bà ta.
Bà ta thậm chí còn hối hận, tại sao không ra tay ngay từ khi Diệp Phàm và Hàn Tuyết mới kết hôn.