Phá Quân Mệnh

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Bà ta nhớ lại, khi vợ chồng Hàn Tuyết vừa mới kết hôn, chỉ vì một chuyện cỏn con, bà ta đã tát Diệp Phàm ngã sõng soài ra đất, thậm chí còn có thể tát Diệp Phàm tới chảy máu miệng.

Khi đó Diệp Phàm trong mắt bà ta chỉ là một con chó, nhưng cũng đủ để tưởng tượng ra được khi đó Diệp Phàm đã bị thương nặng tới mức nào, đến cả một người phụ nữ cũng không đánh lại được.

Nhưng cũng nhờ sự nhẫn nhục, kiên trì điều trị khôi phục vết thương.

Đương nhiên, quan trọng nhất là có Hàn Tuyết, tuy cô không xem trọng anh, nhưng cũng không coi anh là người ngoài, ngoại trừ việc không thực hiện tròn trách nhiệm sinh con ra thì đều nỗ lực hoàn thành tất cả những việc khác.

Nếu như không có sự chăm sóc của Hàn Tuyết, thì Diệp Phàm cũng không thể kiên trì tới ngày hôm nay, cho dù ân tình hồi còn nhỏ có sâu nặng ra sao!

Lưu Tú Cầm quang quác mắng chửi Diệp Phàm liên hồi, nhưng anh cũng tỏ ra thờ ơ vô cảm, đợi tới khi bà ta chửi mệt rồi mới nói: “Hàn Tại Dần gọi điện cho tôi, ông ấy muốn tới thăm bà!”




Vừa rồi, Hàn Tại Dần có gọi điện cho Diệp Phàm, hỏi tình trạng của Lưu Tú Cầm.

Diệp Phàm không hề giấu giếm, nói thẳng bà ta đang bị anh nhốt lại.

Nghe vậy, Lưu Tú Cầm mặt biến sắc, bà ta sao dám gặp Hàn Tại Dần trong bộ dạng ma chê quỷ hờn như này chứ?

Thế nhưng bà ta có chút không vừa lòng khi chỉ có mình Hàn Tại Dần nói muốn gặp bà ta: “Tiểu Tuyết đâu? Tiểu Tuyết có nói muốn gặp tao không?”

“Không...”, Diệp Phàm lạnh lùng trả lời, bởi Hàn Tuyết không biết Lưu Tú Cầm đã bị nhốt lại.

“Ha ha ha, mẹ ruột sắp chết đến nơi rồi còn không đến nhìn lấy một cái, đồ bất hiếu...”, Lưu Tú Cầm lại chửi, Diệp Phàm lắc đầu, vì bà ta đã thực sự hết thuốc chữa rồi.

Ngang ngược cả nửa đời người, cho dù bây giờ có bị thương nặng, vẫn không chịu hối cải.

“Reng reng reng...”


Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phàm lại vang lên, rút điện thoại ra nhìn, là số của Hàn Tại Dần!

“Bà có muốn gặp không, không gặp thì tôi đi đây!”, Diệp Phàm mất kiên nhẫn nói.

“Không gặp, tao không gặp, trông như quỷ thế này còn gặp ai...tao không gặp...”, Lưu Tú Cầm khóc rống lên, bà ta có chết cũng không hối cải, nhưng cũng biết rằng, tới cuối cùng cũng chỉ có một mình Hàn Tại Dần thương nhớ bà ta.

Hàn Tại Dần bị bà ta bắt nạt hai mươi năm trời, tuy trong lòng ông ta cũng có nhiều điều oán giận không nói ra, nhưng ông ta là người quỳ gối cầu xin tha cho bà ta khi Diệp Phàm lần đầu tiên ra tay phản kháng.

Thế nhưng, bà ta vẫn không biết hối cải, nếu Diệp Phàm tha cho bà ta, thì bà ta vẫn là thánh mẫu trong nhà.

Diệp Phàm lắc đầu, quay người đi ra, Lưu Tú Cầm vẫn khóc lớn, ngay cả lúc Diệp Phàm đi ra bà ta cũng không thèm quay ra nhìn.

Bước ra khỏi tầng hầm, một người đàn ông trung nhiên sốt ruột đứng bên ngoài, người này không ai khác chính là Hàn Tại Dần!

Sau khi Hàn Tại Dần gọi điện cho Diệp Phàm, anh đã bảo ông ta tới đây.

“Diệp Phàm, mẹ con thế nào? Bố có thể xuống dưới đó được không?”, Hàn Tại Dần sốt ruột hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: “Bà ấy không muốn gặp bố!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận