Thanh kiếm này chính là biểu tượng của võ sĩ Tịch Quốc, vừa nhìn liền nhận ra ngay.
Tốc độ của thanh katana cực nhanh, nó chém về phía Diệp Phàm, còn trên tay Diệp Phàm lúc này vẫn cầm một con dao găm.
“Choang!”
Con dao găm chặn đứng thanh katana, cánh tay Diệp Phàm rung lên, dù gì anh đánh trả quá vội.
Lại cộng thêm tính chất đặc thù của thanh katana, tục ngữ có câu nhận xét về vũ khí dài một tấc nguy hiểm một tấc, võ sĩ Tịch Quốc dùng sức đè thanh kiếm xuống, ngay cả Diệp Phàm cũng khó lòng đỡ được.
Lúc này cả ba tên võ sĩ Tịch Quốc cùng xông tới giết Diệp Phàm.
“Tiểu Tuyết lùi về sau...”, Diệp Phàm hét lớn, nếu chỉ có một mình anh thì còn dễ xoay sở, nhưng lúc này lại có cả Hàn Tuyết, cho nên anh phải đảm bảo sự an toàn của Hàn Tuyết trước.
Nhưng Hàn Tuyết lại không di chuyển, Diệp Phàm xoay con dao găm chặn thanh katana đâm xuống, quay lại nhìn, hoá ra lại là một tên võ sĩ Tịch Quốc phóng thanh katana từ trên xuống.
“Cô kia, bỏ súng xuống, tôi có thể thả cô đi...”, tên Tịch Quốc đó nói bằng giọng Hoa Hạ lơ lớ.
Mục tiêu của bọn chúng là Diệp Phàm, đương nhiên Hàn Tuyết nếu nghe theo lời hắn ta, ắt cũng không có đường sống.
“Mày đứng lại đó, bằng không tao sẽ nổ súng...”, Hàn Tuyết vội vàng lớn tiếng nói, cô giữ chặt khẩu súng trong tay, nhắm chuẩn vào tên võ sĩ Tịch Quốc đang đi xuống.
Chỉ có điều, tay của cô quá run, vì trước giờ cô chưa từng dùng súng.
“Tiểu Tuyết, tìm cơ hội, bắn một phát ăn luôn!”, Diệp Phàm thấp giọng nói, câu này Diệp Phàm không dùng tiếng phổ thông, mà lại dùng tiếng địa phương của thành phố Cảng để nói.
Hàn Tuyết đáp lại một tiếng, rồi lập tức nhắm chuẩn về phía đối phương.
Diệp Phàm hô lên một tiếng, tay phải khẽ động, Long Lân chém đứt thanh katana.
“Choang!”
Một tiếng động cực lớn vang lên, tia lửa bắn ra, thanh takana lại bị Long Lân cắt đứt.
“Đồ ngu!”, người đàn ông đó tức giận quát lớn, đối với võ sĩ Tịch Quốc nếu để thanh katana bị gãy trong lúc lâm trận là một nỗi nhục rất lớn.
Sau khi ép lui một tên võ sĩ Tịch Quốc, Diệp Phàm tay bám vào lan can lộn nhào một vòng.
Con dao găm trong tay lại phóng ra.
“Bụp!”
Một tên võ sĩ Tịch Quốc không tránh kịp, bị con dao bay thẳng vào hốc mắt rồi đi xuyên qua đầu hắn ta.
“Đồ ngu, mày phải chết!”, hai người còn lại vô cùng tức giận, nhất thời cả một bầu trời rợp những ánh kiếm vung lên.
“Người phụ nữ kia, tôi nói một lần nữa, lập tức tránh ra...”, tên võ sĩ Tịch Quốc đứng phía trên lại lần nữa hét lên, hắn ta buộc phải giết chết Diệp Phàm.
Thế nhưng, Hàn Tuyết không thèm để ý tới hắn ta, tay run run cầm súng chĩa về phía hắn ta.