Phá Quân Mệnh


 Nhưng trận chiến này chính là trận chiến sống chết!  

 

“Anh em, tôi báo thù cho cậu!”, gã ta hét một tràng dài, thanh đao trong tay chém về phía Diệp Phàm.  

 

“Phụt.”  

 

Bóng người đang vung đao đột nhiên dừng lại tại chỗ, từ đầu đến cổ đã bị một thanh kiếm chém làm hai!  

 

Thanh kiếm của Âu Dương Ngọc Quân vung giữa không trung đã giết chết người đó.  

 

“Phụt phụt!”  

 

Cậu ta chưa thu lại kiếm đã lướt nhanh qua bên cạnh, nhưng đã chậm một bước, vai trái bị chém hai vết thương đầy máu, sâu đến tận xương.  

 

Mọi người đều chém giết đỏ cả mắt, nhất là Đường Kỳ Tài, ôm quyết tâm sống chết, gã ta gần như bạo phát hết mức, thực lực nâng cao đến mức có thể so với trình độ của Diệp Phàm.  

 


Diệp Phàm một mình đấu với nhiều người, nguy hiểm nhất chính là Đỗ Trạch, dùng khả năng Ám Kình Đại Thành tấn công chủ lực vào Diệp Phàm, những người khác hỗ trợ tấn công.  

 

Trên người Diệp Phàm đã xuất hiện nhiều vết thương, cả ống tay áo đều nhuộm máu tươi, của anh lẫn của kẻ thù.  

 

Nhưng cũng may, lúc nãy anh đã dùng linh nhũ thạch dược thường được nhắc đến trong truyền thuyết.  

 

Linh nhũ thạch dược ở Hoa Hạ cổ đại chỉ được dùng khi Hoàng đế bị thương mà thôi.  

 

“Phụt phụt!”  

 

Diệp Phàm lại giết thêm hai người, hai mươi bảy đệ tử võ đường, lúc này chỉ còn lại không đến mười người.  

 

Khắp mặt đất toàn là máu tươi và chi người, mùi máu nồng nặc khiến người ta buồn nôn.  

 

Trên du thuyền, Long Linh trầm mặc nhìn cảnh tượng này.  

 


Đến cả Đỗ Hiểu Hiểu bên cũng túm chặt áo cô ta, dụng ý rõ ràng, không cần phải nói với Hắc Long việc Diệp Phàm hợp tác cùng Kawashita Boten.  

 

Long Linh lớn như vậy, vẫn chưa từng nghe qua, người đàn ông vì người phụ nữ của mình có thể làm ra chuyện đến như vậy.  

 

Không sợ biến thành Tu La, nhuộm máu cả trời, nếu cô ta nói cho Hắc Long biết, thì sau này một khi Hàn Tuyết bị Kawashita Boten hại chết.  

 

Chắc chắn Diệp Phàm sẽ phát điên, sẽ không do dự đối đầu với Ám Long Hoa Hạ, đây không phải điều mà cô ta và cả Hắc Long muốn.  

 

Cô ta biết rõ, Diệp Phàm không đáng sợ, đáng sợ là người đứng sau Diệp Phàm, đích thân Hắc Long đến cửa thăm mà phải đợi một ngày một đêm người đó mời đồng ý gặp ông.  

 

Tóc bạc trắng chạm tới vai, mặc áo vải bình thường, tay cầm rìu bổ củi, nhưng lại khiến Hắc Long cũng phải kính trọng.  

 

Lúc này, sâu trong núi Bắc Mang ở thành phố Cảng, ở một nhà nông nhỏ ẩn nấp sâu trong rừng, dưới ánh trăng, một nam một nữ đang uống trà cùng nhau.  

 

Nam thì tóc bạc trắng chạm đến vai nữ thì mái tóc đen mượt như suối.  

 

“Ông già, tên nhóc đó đêm nay bị vây giết, ông không lo lắng gì à?”, nhấp chén trà, người phụ nữ không nhịn được hỏi.  

 

Người đàn ông rót trà, đầy cả chén trà, buồn bực nói: “Phá Quân, Thất Sát với Tham Lang, Chu Tước, Huyền Vũ thuận âm dương, Thanh Long, Bạch Hổ tránh điềm gở, âm dương thiếu một, đây là mệnh của nó, gặp phải kiếp nạn này, nó không tránh được, vượt qua thì như cá vượt Long môn, không được thì…”  


Chỉ có đường chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận