Phá Quân Mệnh


 Trên chiếc tàu du lịch, Lâm Thanh Đế phát điên lên, lập tức ra lệnh cho đàn em nổ súng nhưng tốc độ của Kawashita Boten quá nhanh, dù có bắn như thế nào cũng không trúng ông ta.  

 

Ngược lại, vì mệnh lệnh của hắn ta khiến cho đám đàn em không dám xông lên trước, điều này khiến cho Kawashita Boten giảm bớt được không ít áp lực.  

 

“Nói cho tôi biết, có phải là Diệp Phàm phái ông đến không, hắn ta cho ông bao nhiêu, tôi cho ông gấp đôi”.  

 

Lâm Thanh Đế hét lớn, mắt cũng đỏ ngầu hết cả rồi, nếu người của hắn ta bị giết chết hết mà Diệp Phàm chưa chết thì khi anh đến đây tấn công hắn ta thì phải làm sao?  

 

Trừ phi bây giờ hắn ta quay lại đường cũ rồi lên trực thăng của mình, lập tức rời đi.  

 

Nhưng mà hắn ta không cam tâm, phải trả giá lớn như thế nhưng Diệp Phàm vẫn chưa chết, thì hắn ta chỉ sợ mình sẽ phát điên, tinh thần rối loạn mất thôi.  

 

“Không cần cậu gấp đôi, chỉ cần cậu có thể vào được trong Ám Long Hoa Hạ, rồi làm giúp tôi một việc là được, cậu... có vào được không?”, Kawashita Boten mở miệng nói, đây cũng là câu nói đầu tiên của ông ta.  

 

Lâm Thanh Đế dù gì cũng là cậu cả nhà họ Lâm ở thủ đô, nếu hắn ta có cách vào được Ám Long Hoa Hạ vậy thì không cần ông ta phải tuân thủ hiệp ước với Diệp Phàm nữa.  

 

Ông ta sẽ lập tức quay lại giết chết Diệp Phàm vì dù gì nếu không tại anh thì âm mưu của họ ở thủ đô đã thành công rồi.  

 

Nếu như âm mưu ở thủ đô thành công thì chính là một bước tiến bộ lớn với Đền Thờ bọn họ, ông ta cũng “nước lên mà thuyền lên” để trở thành tộc tưởng của dòng họ Kawashita trong tương lai.  

 

Hệ thống phân cấp của gia tộc ở Toei Kato khốc liệt hơn ở Hoa Hạ rất nhiều.  

 

Lâm Thanh Đế nghe thấy thế thì ngạc nhiên, rồi phẫn nộ: “Ông đang trêu tôi sao? Ám Long Hoa Hạ là nơi nào chứ, đó là bộ máy quốc gia lớn mạnh nhất của Hoa Hạ, có thể hại chết nhà họ Lâm tôi dễ như trở bàn tay, ông muốn tôi vào đó khác nào bảo tôi tự đi nộp mạng?”  

 

“Haha, vậy thì không cần nói nữa”.  

 

Kawashita Boten cười lạnh, ra tay càng nhanh, càng ác hơn.  

 

Ông ta chỉ di chuyển để giết chết đàn em của Lâm Thanh Đế rồi cản đường mà không trực tiếp giết chết hắn ta.  

 

Các cao thủ bên người hắn ta thì không dám có bất kì động tác nào vì bảo vệ Lâm Thanh Đế mới là mục tiêu đầu tiên của họ.  

 

Điều này khiến Lâm Thanh Đến tức giận vô cùng, nhưng cũng không có cách nào, mạng hắn ta quý hơn đám võ giả nhà họ Lâm nuôi dưỡng này nhiều.  

 

Phía bên kia, Diệp Phàm đang cười điên cuồng, quần áo anh thấm đẫm máu, giống như bước ra từ địa ngục vậy, máu dày đặc tý tách chảy xuống từng giọt.  

 

Đứng đối diện với anh bây giờ chỉ còn lại 4 người Đường Kỳ Tài, 17 người gã ta dẫn đến đều bị giết chết rồi.  

 

Thêm cả 13 người đã bị chặt đầu chết lần trước là gã ta đã bị tổn hại mất 40 người.  

 

Một số lượng lớn như thế, dù cho có là bá chủ Võ Đường ngầm thì cũng bị đau đớn như cắt mất một miếng thịt vậy.  

 

Cánh tay cầm đao của gã ta run lẩy bẩy, 40 người, 40 người của Võ Đường bị giết chết.  

Gã ta cười, cười như mếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui