Khi nói xong, Lâm Hồng Hải nhấc chân lên bước ra ngoài.
"A a... Lâm Hồng Hải, dựa vào cái gì tôi không thể, Lâm Mậu Quốc, còn có tên cáo già nhà ông, dựa vào cái gì tôi không thể...", Lâm Hồng Dương tức giận gầm lên, trong lòng tràn đầy oán hận!
Trong một ngôi nhà dân, ở một ngôi làng ngoại ô gần biển ở thành phố Cảng, một âm thanh ho dữ dội đột ngột vang lên
Tiểu Liên đang nấu ăn thì vội vã chạy đến, người đàn ông mà cô ta và bố cô ta cứu trên biển đã tỉnh lại.
"Anh này, anh rốt cục tỉnh dậy rồi!"
Gió biển thổi qua, mang tới hương vị tươi mát, ánh nắng chiếu rọi vào trong căn phòng.
Tiểu Liêu bưng tới một bát canh nóng, đưa tới trước mặt người đàn ông: “Anh này, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, uống bát canh nóng trước đã, canh này dùng hải sâm nấu đấy”.
“Cảm ơn cô!”, người đàn ông trẻ tuổi đó mỉm cười, đưa tay ra đón lấy bát canh nóng trong tay Tiểu Liên, thế nhưng một động tác đơn giản như vậy cũng khiến anh đau tới mức thở hắt ra.
Vết thương của anh quá nặng!
“Anh à, để tôi giúp, anh đừng cử động, nếu không miệng vết thương lại rách ra, phiền lắm...”, Tiểu Liên liền nói, bởi lo lắng về thân phận của người đàn ông này, nên bọn cô không đưa anh tới bệnh viện.
Tiểu Liên múc một thìa canh nóng, sau đó thổi thìa canh cho nguội bớt, rồi bón cho người đàn ông đó.
Chỉ lát sau, bát canh đã trơ đáy, sắc mặt của người đàn ông này cũng đỏ hồng lên.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Liên cũng đỏ lên theo, nhưng cô ta đỏ mặt là vì ngượng, cô ta lớn thế rồi, nhưng trước giờ chưa từng bón canh cho người đàn ông trẻ tuổi nào.
“Cảm ơn cô...”, người đàn ông đó lại nói lời cảm ơn.
“Anh tên là gì?”, Tiểu Liên đặt bát canh xuống rồi hỏi.
“Tôi tên...”, người đàn ông đó cau mày, ánh mắt trở nên mơ hồ.
“Tôi tên...”, khuôn mặt của anh đột nhiên hiện lên vẻ đau khổ, giống như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, nhưng lại không tài nào nhớ ra.
Lúc này anh chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, mọi thứ trong đầu anh đang trộn thành một mớ hỗn độn.
Chỉ cần một chút mảnh vụn ký ức cũng được, thế nhưng khắp nơi đều là máu và những mảng tối, anh giống như đang chìm sâu trong biển, dù có nỗ lực vùng vẫy như thế nào nhưng cuối cùng vẫn bị bóng tối nuốt chửng.
Thấy người đàn ông đau đớn giãy giụa, Tiểu Liên hoảng sợ, vội vàng hỏi.
Thế nhưng người đàn ông dường như lại không nghe thấy, miệng lắp bắp nói gì đó nhưng không thể nghe ra anh đang nói gì.
Cuối cùng, người đàn ông đột nhiên bình tĩnh lại, đau khổ cười: “Xin lỗi, tôi quên rồi!”
Quên?
“Anh nói anh quên tên của mình luôn rồi á?”, Tiểu Liên ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng, tôi quên mình tên gì rồi, và cũng quên tất cả luôn...”, người đàn ông thống khổ nói.
Tiểu Liên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, liền nhớ tới tình tiết ngược lên ngược xuống trong mấy bộ phim truyền hình, mất trí nhớ rồi sao?
Nhưng mất trí nhớ cũng không thể nào quên luôn cả tên của mình chứ?