Phá Quân Mệnh


 Hai người quay ra nhìn nhau, Hàn Tuyết vội hỏi: “Đại sư, đúng vậy, chồng con tên là Diệp Phàm, đại sư biết chồng con sao?”  

 

“Cũng là cái duyên!”, Giới Thành cười.  

 

Hàn Tuyết vô cùng kích động, vội vàng nói: “Đại sư, con biết đạo pháp của đại sư rất cao siêu, buổi tối có thể quan sát thiên tượng, ban ngày có thể tính điềm hung cát, đại sư có thể tính giúp con xem Diệp Phàm đang ở đâu không ạ? Bây giờ anh ấy thế nào? Có gặp phải chuyện gì không?”  

 

Hàn Tuyết hỏi liền mấy câu một lúc, cô rất gấp, vị hoà thượng này có hàng lông mày bạc trắng rủ xuống, đôi mắt lại vô cùng hiền từ, chắc chắn là một cao tăng.  

 

Tuy hai người bọn họ không nghe hiểu những lời vừa rồi, nhưng chắc chắn không phải là những lời thừa thãi.  

 

“A di đà phật, thí chủ nói quá rồi!”, Giới Thành khiêm tốn đáp lại.  

 

“Đại sư, cầu xin đại sư, hãy xem cho Diệp Phàm!”, Hàn Tuyết vừa nói vừa định quỳ xuống.  

 

Giới Thành liền đưa tay ra đỡ, đọc một câu phát hiệu xong, chỉ nói: “Chờ đợi!”  


 

“Đại sư, chờ đợi là ý gì?”  

 

“Ý đại sư bảo là Diệp Phàm không sao, anh ấy sẽ tự mình trở về sao?”, Hàn Tuyết vội vàng hỏi lại.  

 

Chu Tình cũng nhìn chằm chằm về phía Giới Thành, là một nữ quân sư của nhà họ Diệp, Hàn Tuyết làm sao biết được nhiều bằng bà ta.  

 

Trên thế giới này có một vài cao nhân, có thể hướng cát tránh hoạ, biết thiên mệnh, tính ngày giờ, còn vị hoà thượng này đương nhiên không hề đơn giản.  

 

Hai mẹ con nhìn về phía Giới Thành, Giới Thành lại lắc đầu nói: “A di đà phật, Phật bảo không thể nói, nếu nói ra ắt sẽ sai, thí chủ xin mời về cho!”  

 

Hai mẹ ngẩn người, không nói thì đã đành, bây giờ lại còn đuổi về nữa là sao?  

 

“Đại sư, tôi là người nhà họ Diệp ở thủ đô, tôi có thể quyên góp mười triệu tệ tiền hương khói cho chùa, vẫn mong đại sư có thể nói rõ!”, Chu Tình chắp hai tay, cung kính nói.  

 

Bà ta sẵn sàng chi mười triệu tệ chỉ để đổi lại một thông tin, không có mấy người có thể làm được điều này.  


 

“A di đà phật, xin mời thí chủ về cho!”, Giới Thành không hề động lòng, lại lần nữa mời hai người ra về.  

 

“Hai mươi triệu tệ!”  

 

“Thí chủ...”  

 

“Ba mươi triệu tệ!”  

 

“Thí chủ...”  

 

“Năm mươi triệu tệ!”, Chu Tình lần này đã thẳng tay chi thêm hai mươi triệu tệ, có tiền thì thể sai khiến quỷ thần, đền chùa thì cũng cần có tiền để vận hành, bà ta không tin Giới Thành có thể không siêu lòng trước con số này.  

 

Giới Thành sau khi nói ‘A đi đà phật’ xong, liền nói: “Thí chủ thật sự muốn tôi nói? Nhưng chuyện này có thể hại mạng người đấy, có lẽ đây không phải là chuyện mà tôi và thí chủ có thể gánh vác được!”  

 

“Mẹ, thôi bỏ đi, đừng làm khó dễ cho đại sư nữa”, Hàn Tuyết lúc này mới lên tiếng.  

 

Cô tin Diệp Phàm phúc lớn mạng lớn, cô sẽ hằng ngày đọc kinh cầu phúc cho Diệp Phàm.  

 

Chu Tình thở dài một tiếng: “Được, nghe con vậy!”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận