Phá Quân Mệnh


Sau đó, Chu Tình liền mở túi của mình, lấy ra hai tờ chi phiếu, bên trên đã có sẵn chứ ký của bà ta.  

 

Rồi cung kính gửi lại cho Giới Thành: “Đại sư, vừa rồi đã lỗ mãng, mong đại sư bỏ quá cho!”  

 

“Đây là năm triệu tệ, mong cao tăng của chùa có thể đọc kinh cầu phúc cho con trai Diệp Phàm của tôi!”  

 

“A di đà phật, thí chủ thiện tai!”, Giới Thành lần này không chút do dự, nhận lấy tờ phiếu năm triệu tệ!  

 

Hai mẹ con Hàn Tuyết rời khỏi chùa Phổ Hoa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Hàn Tuyết điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quay lại Công Nghệ Tuyết Phàm làm việc.  

 


Chỉ có điều trong phòng làm việc của cô có đặt thêm một lư hương, mỗi ngày ba lần, mỗi lần một tiếng cầu phúc cho Diệp Phàm.  

 

Chu Tình trở về thủ đô, khai chiến trên mọi mặt với nhà họ Lâm.  

 

Người đứng đầu nhà họ Diệp lúc này là Diệp Thánh, đối đầu với nhà họ Lâm chỉ có thể dùng cách khiến bên nhà họ bọn tổn thất một nghìn, thì bên nhà họ Diệp cũng phải tới tổn thất tới tám trăm.  

 

Thế nhưng, cậu ta hoàn toàn ủng hộ, dù gì đó là cũng là anh ruột của cậu ta, không có Diệp Phàm thì mộ của Diệp Thánh lúc này cỏ cũng đã phải cao cả mét rồi.  

 

Nhà họ Diệp tấn công rất ác liệt, dường như không màng tới hậu quả sau này, nhà họ Lâm tuy tổ chức phản công có hiệu quả, nhưng vì bọn họ đang ở thế bất lợi, cho nên chỉ trong thời gian ngắn đã phải chịu tổn thất rất lớn.  

 

Trong mấy ngày này, người đàn ông được hai bố con Tiểu Liên cứu từ biển lên, đã hồi phục rất nhiều.  


 

Đã có thể tự xuống giường đi lại, cũng giúp nhà Tiểu Liên làm một vài việc trong khả năng sức khoẻ cho phép.  

 

Tên của anh cuối cùng cũng đã được xác định rõ, vẫn lấy cái tên do Tiểu Liên đặt: Diệp Hạo!  

 

“Anh Diệp, anh ăn trước đi, tôi đi đưa mì cho bà nội đã”, Tiểu Liên nấu xong một bát mì nóng, mùi hành cùng mùi nước canh thơm phức bay tới, khiến bụng Diệp Hạo réo lên.  

 

“Để tôi giúp cô...”, Diệp Hạo vôi vàng đón lấy bát mì từ tay Tiểu Liên, Diệp Hạo rất biết ơn cứu mạng của nhà bọn họ, cho nên anh nỗ lực làm mọi việc trong khả năng của mình.  

 

Tiểu Liên cũng không quá khiêm nhường, đưa bát mì cho anh, còn mình tiện tay cầm bát nhỏ hơn, cùng với một chiếc ống hút, rồi hai người đi vào bên trong.  

 

“Ai ya, nhóc con, sao lại để Tiểu Diệp bưng cơm, cơ thể nó còn chưa khỏi hẳn”, vừa đi vào trong phòng, bà nội của Tiểu Liên nhìn thấy Diệp Hạo bưng bát mì tới, vội vàng đứng dậy đi qua đón lấy bát mì.  


“Bà à, việc này cháu làm được, đợi qua ít hôm nữa, cháu có thể đi biển đánh cá với chú Điền được rồi”, Diệp Hạo cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận