Đã bỏ đi rồi, nên bây giờ cũng không còn nhà mà về, tối qua suýt bị người xấu làm hại, khiến Tiểu Liên bất giác nhớ lại những gì mình đã trải qua, nên có chút đồng cảm với Linh Hồ Uyển Nhi.
“Uyển Nhi, đây là canh hải sâm, cô nếm xem, ngon lắm đấy”.
“Cảm ơn em Tiểu Liên”.
“Không đúng, cô nên gọi tôi là chị Tiểu Liên”, Miêu Tiểu Liên sửa lại cách nói.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cổng nhà bọn họ liền bị đạp bật tung ra, tiếp đó liền có một đám người xông vào.
Vương Trường Thắng đi ở chính giữa, Tượng Vương đi ngay bên cạnh, chậm rãi bước tới. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Hạo cùng tất cả mọi người trong nhà cùng quay ra nhìn, trông thấy đám người của Vương Trường Thắng, ánh mắt anh liền trở nên lạnh lẽo.
“Thằng kia, tối qua nhân lúc tao không ở nhà, mày lại dám tới tận cửa, muốn chết hả!”, Vương Trường Thắng mở miệng liền quát.
“Ông tự dẫn xác tới đây, đỡ mất công tôi phải chạy đi một chuyến!”, Diệp Hạo đứng dậy, lạnh lùng nói.
“Thằng kia, đại ca của tao ở đây, con mẹ mày lại còn giả vờ ngọng ngạnh, đợt lát cho mày thành thái giám luôn!”, tên mập tối qua bị Diệp Hạo đánh, lúc này đang chỉ tay về phía anh mà chửi.
“Ông chủ cá đừng kích động thế...”, Miêu Kiến Hoa đứng dậy, cười cười nói, nhưng còn chưa đợi ông nói xong.
Diệp Hạo liền kéo vai ông lại, bình thản nói: “Chú Miêu, không phải nói mấy lời vuốt mặt đó làm gì, có vài người chú không đánh cho biết sợ, đánh cho phải dập đầu trước chú, thì đừng bao giờ mơ kẻ đó sẽ bỏ qua cho chú!”
“Ha ha ha...”
Vương Trường Thắng cười ha ha: “Đúng, mày nói đúng lắm, có vài người không đánh què, sẽ không bao giờ biết thế nào là trời cao đất dày!”
Vương Trường Thắng dẫn người đi về phía trước, lão ta không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi.
Đẹp, quá đẹp, hoá ra bọn chúng không lừa lão ta, thậm chí Linh Hồ Uyển Nhi còn đẹp hơn nhiều so với những gì tên đàn em kia của lão ta miêu tả.
Linh Hồ Uyển Nhi cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt chòng chọc của Vương Trường Thắng và đám đàn em của lão ta, cho nên liền trốn phía sau Diệp Hạo.
“Uyển Nhi, cô lùi về phía sau đi, tránh lát nữa đúng trúng cô”, Diệp Hạo cười, rồi đẩy cô ta về phía sau!
“Thằng ranh, mày không có tư cách để có được một người đẹp như vậy, chúng ta cùng nhau làm vụ giao dịch, thấy thế nào?”, Vương Trường Thắng đột nhiên trở nên hoà hoãn.
“Không thế nào cả, tôi không có hứng với giao dịch của ông!”
Diệp Hạo lắc đầu: “Hôm nay, tôi phải bắt ông nhận sai, bắt ông nôn hết số tiền trước đây ông đã cuỗm ra!”
Lời Diệp Hạo vừa nói xong đã khiến Vương Trường Thắng ngây người chẳng khác nào đứa ngốc vậy.
Lão ta cảm thấy nực cười: “Nhóc con, mày có biết bản thân đang nói gì không?”
“Nói mơ à?”
“Ra ngoài đấu một trận!”, Diệp Hạo đơn giản đáp lời, trong sân không lớn lắm, nhiều người đánh nhau lộn như vậy rất dễ làm vỡ đồ xung quanh.