Anh hơi nghi ngờ, cho nên để Linh Hồ Uyển Nhi hát một làn điệu dân ca là muốn nghe xem cô ta là người vùng nào, bởi từ trước tới nay, Linh Hồ Uyển Nhi chỉ nói mình tới từ vùng núi.
Với sự cảnh giác theo bản năng, khiến anh cảm thấy Linh Hồ Uyển Nhi là người không hề đơn giản.
Chỉ với một ca khúc, nhưng trừ Diệp Hạo ra, hai cô gái còn lại đều nghe đến ngây người.
Linh Hồ Uyển Nhi hạ míc xuống, cô ta liếc nhìn Diệp Hạo với đôi mắt chứa đầy sát ý.
Đương nhiên, Diệp Hạo không nhìn thấy, anh vẫn còn đang mải suy nghĩ chuyện của mình.
“Wow, Uyển Nhi, giọng cô chẳng nào chim vàng anh cả, tôi có quen một người bạn làm ở công ty giải trí, có cần tôi giới thiệu cho không, nhất định cô sẽ nổi tiếng khắp cả Hoa Hạ trong một thời gian ngắn đấy!”, Hạ Nam vỗ tay tán dương.
Linh Hồ Uyển Nhi xấu hổ đáp lại: “Cảm ơn cô, tôi cũng chỉ biết có mỗi bài này thôi, không cần phải giới thiệu đâu!”
“Ài, cái này thì chả liên quan tới việc cô biết hát mấy bài, quan trọng là giọng hát của cô, hơn nữa dung mạo của cô lại xinh đẹp như vậy, chỉ cần đứng trên sân khấu sẽ toả sáng ngay...”, không hổ danh là nhân viên sale nhà đất, miệng lưỡi Hạ Nam dẻo quẹo, khiến Linh Hồ Uyển Nhi cũng phải á khẩu.
“Hạ Nam, bớt bớt lại chút đi”, Miêu Tiểu Liên phát sợ trước những lời này của Hạ Nam, tuy Hạ Nam nói có hơi nói quá, nhưng thực sự Linh Hồ Uyển Nhi rất đẹp.
Tiểu Liên không có ý đố kỵ, chỉ có điều cô ta luôn cảm thấy không vui.
“Này này Tiểu Liên, cái này cậu không biết rồi, Uyên Nhi rất có khả năng trở thành ngôi sao lớn đấy, nếu như bị chôn vui tài năng không phải quá lãng phí rồi còn gì. Mấy thứ này cậu không hiểu đâu, sau này tớ sẽ giải thích kỹ lại...”
Hạ Nam nói rồi, cầm điện thoại chạy thẳng ra ngoài gọi một cuộc, ngay cả Miêu Tiểu Liên cũng không kịp cản cô ta lại.
Hạ Nam nói Tiểu Liên không hiểu, nhưng thực ra Tiểu Liên biết Linh Hồ Uyển Nhi là người có tiềm năng.
Tương lai nếu Linh Hồ Uyển Nhi nổi tiếng, trở thành ngôi sao, thì các cô cũng được hưởng chút lợi ích.
Hạ Nam làm trong ngành môi giới nhà đất đã lâu, cho nên chỉ biết đặt lợi ích lên hàng đầu, vì thế sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội làm giàu nào.
Hạ Nam làm như vậy khiến Miêu Tiểu Liên cảm thấy rất có lỗi: “Uyển Nhi, xin lỗi, bạn tôi có chút nóng vội, chuyện này cậu ấy làm vậy không đúng cho lắm, hay là chúng ta về trước!”
“Không sao đâu, vì dù gì tôi cũng không đồng ý!”
Linh Hồ Uyển Nhi không trách Miêu Tiểu Liên, tuy Tiểu Liên gián tiếp ngăn cản việc cô ta tiếp cận Diệp Hạo, nhưng dù gì Tiểu Liên cũng là cô gái tốt, không toan tính vụ lợi.
Chuyện này không phải là lỗi của Tiểu Liên, và cô ta cũng không bận tâm hành động vừa rồi của Hạ Nam!
Ngay sau đó, Hạ Nam vui ra mặt trở vào: “Bạn tôi sẽ tới ngay thôi, Uyển Nhi cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này đấy nhá, công ty của bạn tôi có thực lực rất mạnh!”
Hạ Nam không hề cảm thấy mình đã làm sai, cô ta cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, nếu mọi chuyện thuận lợi, cô ta sẽ quay ra dốc sức trợ giúp cho Linh Hồ Uyển Nhi.
Ai mà không muốn trở thành ngôi sao chứ? Kiếm tiền vừa dễ, lại vừa có chỗ đứng.
Linh Hồ Uyển Nhi chỉ cảm ơn một cách lịch sự, rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Hạo và chẳng buồn để ý tới Hạ Nam.
Lúc này không khí có phần gượng gạo, Miêu Tiểu Liên cũng ngại không hát nữa, chỉ còn một mình Hạ Nam vẫn đang phấn khích ngồi chờ.