Chị Viện ngây người, không ngờ Diệp Hạo lại trả lời như vậy.
Thế nhưng, nhìn trang phục của Diệp Hạo, chị ta tự cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi, cho nên cũng tươi cười nói:
“Anh Diệp, quân tử không nói hai lời, nếu muốn để Uyển Nhi nổi tiếng trong thời gian ngắn, thì tốt nhất không nên để cô ấy có một vết nhơ nào”.
“Tức là trong vòng ba năm cô ấy không được yêu đương, không được có bạn trai gì hết, tôi nói như vậy anh hiểu chứ?”
Linh Hồ Uyển Nhi cũng không tỏ thái độ trong việc muốn dấn thân vào con đường trở thành ngôi sao, còn chị Viện lại quá tự tin khăng khăng tự quyết theo ý của mình.
Chị ta tin không có cô gái nào lại từ chối việc trở thành ngôi sao lớn. Cũng biết rằng chuyện các ngôi sao đang nổi phải đi tiếp đạo diễn hay mấy người có tiền là chuyện thường thấy. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Không đánh đổi, làm sao có thể nổi tiếng được chứ.
Thế nhưng, ngay khi chị ta nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi, chị ta đã quyết định không thể để Linh Hồ Uyển Nhi dính tới bất kỳ scandal nào, cô ta bắt buộc phải gắn chặt với hình tượng ngọc nữ thuần khiết.
Vừa nghĩ tới tương lai không xa bản thân có được một ngôi sao lớn trong tay, khiến chị ta không khỏi lâng lâng phấn khích.
“Xin lỗi, tôi không tài nào thẩm được ý của chị, chuyện này Uyển Nhi có quyền quyết định hơn tôi, đây là tự do của cô ấy”, Diệp Hạo điềm đạm nói.
“Anh không phải bạn trai cô ấy?”, chị Viện ngạc nhiên hỏi.
“Tôi có nói như thế hả?”
“Phù, hoá ra tôi hiểu nhầm à...”
Chị Viện khẽ vỗ nhẹ vào lồng ngực, chị ta trợn mắt nhìn Diệp Hạo, cười nói: “Không biết anh Diệp đang làm ở đâu?”
“Ha ha, tôi chỉ đi đánh cá thôi”.
Chị Viện ngớ người, không hiểu ý của Diệp Hạo, Hạ Nam thấy vậy liền nói đỡ: “Chị Viện, anh Diệp là bạn của Tiểu Liên, nhà Tiểu Liên ở gần biển làm nghề đánh cá, lần này anh ấy đi cùng Tiểu Liên đến thành phố Cảng để mua nhà...”
Hạ Nam không thấy mình nói gì sai, nhưng Tiểu Liên lại hơi giận.
Mới nửa năm không gặp, Hạ Nam lại thay đổi quá nhiều, bây giờ Tiểu Liên thấy hơi hối hận khi tới mua nhà ở chỗ Hạ Nam.
Sắc mặt Tiểu Liên trở nên khó coi: “Hạ Nam, cậu đừng có nói hết ra thế, Uyển Nhi không muốn làm ngôi sao, thì cũng đừng cố ép làm gì”.
“Giời ơi Tiểu Liên à, chuyện này cũng chẳng có gì, đây là cơ hội đấy, sau này các cậu sống trong thành phố, thì phải tìm công việc ở thành phố, chứ không cần ra biển đánh cá nữa, vừa khổ lại vừa nguy hiểm”.
“Ngoài ra, chị Viện lại quen biết nhiều người ở thành phố Cảng, chị ấy có thể dễ dàng giới thiệu một công việc cho Diệp Hạo, hoặc là cậu có thể làm nghề môi giới nhà đất giống như tớ cũng được, tớ sẽ giới thiệu cho!”
Hạ Nam không hề có ý coi thường Tiểu Liên hay ngay cả Diệp Hạo.
Chẳng qua cô ta chỉ muốn được chút lợi khi để Linh Hồ Uyển Nhi trờ thành ngôi sao.
Tiểu Liên có chút buồn bực, bàn về tài ăn nói Tiểu Liên không thể nào bằng Hạ Nam, tuy biết Hạ Nam cũng không có ác ý, nhưng Tiểu Liên vẫn cảm thấy không vui.
Chị Viện sau khi nghe xong, liền nhìn Diệp Hạo bằng ánh mắt khinh bỉ.
Hoá ra chỉ là thằng đánh cá quèn, còn Linh Hồ Uyển Nhi xem ra rất đơn thuần, không đủ sức kháng cự trước những mánh khoé của Diệp Hạo.