Chương có nội dung bằng hình ảnh
Song chuyện này cũng chẳng quan trọng, chỉ cần anh không phải là bạn trai của Linh Hồ Uyển Nhi là được.
“Uyển Nhi, em đừng từ chối như thế, chị có thể đồng ý với em, không tới nửa năm, chắc chắn em sẽ kiếm được nhiều tới mức tiêu không hết, có thể dọn vào ở biệt thự bên biển của thành phố Cảng, rồi còn được ngồi xe Porsche...thế nào hả?”
Chị Viện bày đủ những món đồ vật chất nhằm dụ dỗ Linh Hồ Uyển Nhi, chị ta nhìn Linh Hồ Uyển Nhi bằng ánh mắt chờ đợi, tin cô ta nhất định sẽ đồng ý.
Thế nhưng, chị ta không hề biết rằng, Linh Hồ Uyển Nhi không màng tới những thứ này.
Nếu như không phải vì tình huống hiện tại không cho phép, cô ta đã thẳng tay đánh ngất chị Viện, bớt phải ngồi nghe chị ta lải nhải.
Linh Hồ Uyển Nhi nắm cánh tay Diệp Hạo: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn ở cùng anh Hạo, và tôi sẽ không đồng ý lời mời này của chị”.
Động tác này của cô ta khiến sắc mặt của chị Viện trở nên khó coi, không ngờ Linh Hồ Uyển Nhị lại thẳng thừng từ chối chị ta, rồi lại còn ôm tay Diệp Hạo.
Chị Viện cũng được coi là người có máu mặt ở thành phố Cảng này, cho nên cảm thấy bực tức khi liên tục bị từ chối như vậy. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thế nhưng, chị ta vẫn cố nén cơn giận, nói: “Uyển Nhi, em phải nghĩ kỹ chứ, anh Diệp cũng không có quan hệ gì với em, tương lai hai người cũng không cùng đẳng cấp. Em có thể cùng chị tới Truyền thông Tinh Quang tham quan trước cũng được, rồi sau đó đưa ra quyết định cũng không muộn!”
Thế nhưng, chị ta vừa dứt lời, gương mặt của Linh Hồ Uyển Nhi chợt trùng xuống: “Không cho phép chị nói anh Hạo như vậy, tôi chỉ muốn ở cùng với anh ấy thôi, xin chị tránh xa tôi chút!”
“Cô...”, lúc này mặt chị Viện đã trở nên vô cùng khó coi, Hạ Nam vội vàng đứng ra, đang định nói đỡ vài lời, nhưng không ngờ Linh Hồ Uyển Nhi lại nói thẳng luôn: “Cô Hạ, cô cũng không cần phải khuyên gì nữa, cô là bạn của Tiểu Liên tôi không nói làm gì, nhưng tôi nói để cô rõ, tôi không muốn làm người nổi tiếng!”
Tiểu Liên cũng đứng ra nói, điều này khiến Hạ Nam không khỏi sượng mặt, chị Viện thấy vậy chỉ nói: “Hừ, Uyển Nhi tôi sẽ không từ bỏ ngay đâu, cô cứ suy nghĩ cho kỹ, tôi có thể lên một kế hoạch có thể giúp cô kiếm được một trăm tỉ tệ trong vòng một năm, tôi để lại danh thiếp ở đây, và tôi lúc nào cũng sẵn lòng nhận điện thoại của cô!”
Nói rồi, chị Viện để lại một tấm danh thiếp đẹp mắt, trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái rồi đứng lên đi ra ngoài.
Hạ Nam cũng đứng dậy định níu kéo, nhưng lại bị Tiểu Liêu giữ lại.
Cô ta tức ra mặt nói: “Hạ Nam, nếu như cậu còn đuổi theo, sau này chúng ta đừng làm bạn nữa!”
“Tiểu Liên...”, Hạ Nam đắn đo, nhưng, nhìn thấy Tiểu Liên tức giận như vậy, cô ta cũng chỉ đành đứng lại, rồi thở dài thườn thượt.
Còn lúc này, chị Viện lại mở cửa đi ra ngoài, Hạ Nam cũng không đuổi theo nữa.
Cô ta biết rõ chị Viện là giới thượng lưu, tuy nói là bạn, nhưng cũng chỉ là bạn bè xã giao bình thường, còn Miêu Tiểu Liên mới là người bạn thân nhất của cô ta.
Miêu Tiểu Liên cười tươi khi thấy Hạ Nam không đuổi theo nữa, cô ta liền ôm chầm lấy cánh tay của Hạ Nam.
Cười nói: “Ngồi xuống hát tiếp, vừa rồi không cho cậu gọi điện thoại, cậu lại nóng vội không nghe lời, giờ đắc tội luôn với người ta rồi thấy chưa!”
“Cơ hội tốt như vậy, ài...”, cô ta lại quay sang nhìn Linh Hồ Uyển Nhi, tiếc thay cho cô ta, nhưng cũng thấy tiếc cho mình.
Bằng không, tương lai Linh Hồ Uyển Nhi trở thành ngôi sao lớn, với tư cách là người giới thiệu cô ta cũng được thơm lây theo, rồi cũng không phải khổ sở lo cày doanh số bán nhà, lại còn thường xuyên bị khách hàng nam quấy rối.
Chị Viện sau khi đi ra liền nổi giận đùng đùng, chị ta sẽ không từ bỏ, bằng mọi giá chị ta sẽ phải để Linh Hồ Uyển Nhi trở thành ngôi sao trong tay mình.
Vì Linh Hồ Uyển Nhi chẳng khác nào cây hái ra tiền cho chị ta!
“Bộp!”
Chị Viện đi quá nhanh, không nhìn đường, nên va phải một người đàn ông.
Chị ta ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông đó lên tiếng trước: “Ối, chị Viện đi đâu mà vội thế?”
Người đàn ông này làm bộ hỏi, nhưng hai mắt lại đang dám chặt vào bộ ngực lồ lộ của chị Viện, gian xảo chớp mắt một cái.
Chị Viện ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền tươi cười nói: “Ồ hoá ra cậu Uông, không ngờ lại có duyên như thế, chúng ta lại gặp nhau ở đây”.
“Đúng thế, chị Viện chạy tới đây