Cậu Uông tên là Uông Đào, là cậu ấm của Doanh nghiệp Uông Thị.
Còn nhà họ Uông lại là cổ đông lớn nhất của Truyền thông Tinh Quang, vì thế Uông Đào có thể nói là cấp trên của chị Viện, chỉ có điều nhà họ Uông chỉ nắm cổ phần chứ không tham gia quản lý Tinh Quang.
Còn thân phận của chị Viện này cũng rất thú vị, thậm chí có thể nói là truyền kỳ, chị ta từng làm gái, sau này trở thành tú bà, nhưng vì có đầu óc làm ăn, nên đã đào tạo được một cô gái dưới chướng trở thành ngôi sao tuyến hai.
Sau khi thành công, ngôi sao này đã mang lại nguồn thu nhập khổng lồ cho chị ta, cho nên chị Viện này mới nảy ra ý định đào tạo ngôi sao, vì thế thường xuyên đi tìm các cô gái trẻ để mang về đào tạo, rồi cho tham gia đủ mọi chương trình tuyển chọn.
Làm quen với đạo diễn rồi sắp xếp người của mình có cơ hội xuất hiện trước ống kính, dần dà chị Viện đã chuyển mình thành công trở thành một người chuyên đi săn tìm những người có tố chất trở thành ngôi sao, nhưng chuyện này lại động chạm tới quyền lợi của một vài công ty giải trí.
Mấy lần suýt chút bị người ta chặn đường làm ăn, để được an toàn, nên chị ta liên hệ với bên công ty Tinh Quang, và trở thành phó giám đốc điều hành, cũng coi như đã tìm được một chỗ dựa. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Chị Viện nhìn thấy Uông Đào rất khách khí, chị ta biết Uông Đào là người như thế nào, cho nên chị ta không nói ra việc tới gặp Linh Hồ Uyển Nhi.
Thế nhưng, Uông Đào lại quá hiểu chị ta, không có việc gì thì tại sao chị ta lại đi tới đây chứ, các ngôi sao trong tay chị ta còn đang chờ chị ta đưa ra tạo hình cho mình nữa kìa.
“Chị Viện, mới mấy ngày không gặp, ngay cả tôi mà cũng không cho chạm sao?”, Uông Đào ngang ngược, liền vồ tới ôm chị Viện vừa lùi lại tránh hắn ta.
Chị Viện không kiềm chế được mà khẽ kêu một tiếng, ở nơi công cộng thế này, ít nhiều gì cũng khiến chị ta có chút xấu hổ, dù gì chị ta cũng đã rửa tay gác kiếm nhiều năm.
Thế nhưng, chị Viện lại không dám giận, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay không an phận kia, trách cứ nói: “Cậu Uông, tôi cũng ba mươi tám rồi, sớm thành gái già rồi, cậu có muốn tôi giúp cậu tìm hai tiểu minh tinh đến hầu hạ cho cậu không?”
Uông Đào không dừng lại mà liếm ngay ráy tai, làm bộ nói: “Ha ha, tiểu minh tinh nào sánh được bằng chị Viện chứ, ba mươi tám...tôi thích người ba mươi tám tuổi như chị, ha ha ha...”
Uông Đào rống lên cười một cách hỗn xược, hai tên đứng sau hắn ta cũng cười rả rích, nói không chừng hôm nay còn có thể được ăn ké.
Giọng cười ha hả của Uông Đào chợt tắt ngấm: “Dẫn đường đi, tới chỗ đó, chị nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà đi tới đây, ít nhất cũng phải để tôi được thấy cô gái mà chị tìm trông như thế nào chứ!”
Chị Viện vô cùng khó xử, Linh Hồ Uyển Nhi còn chưa đồng ý, Uông Đào mà nhìn thấy cô ta sẽ nổi máu dê ngay.
Nếu thế nhất định sẽ mạo phạm tới Linh Hồ Uyển Nhi, sau này chị ta có muốn nói gì cũng khó.
Thế nhưng, cơn đau từ ngực truyền tới, khiến chị ta biết không nói không được, bằng không Uông Đào chỉ nói bừa một câu, cũng đủ khiến chị ta bị mất chức.
Vì thế, chị Viện đành thoả hiệp, liếc nhìn Uông Đào một cái: “Cậu Uông, buông cái tay hư hỏng của cậu ra trước đã, rồi đi cùng tôi!”
“Ha ha, được...”
Uông Đào vần vò thêm một lúc rồi mới đưa tay lên mũi ra sức hít hà.
Bên trong phòng karaoke, chuyện không vui đã qua, lúc này Hạ Nam vì tỏ ý xin lỗi nên hát liền một lúc ba bài.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cánh cửa cách âm mở tung ra, chị Viện dẫn dẫn một nhóm người đi vào.
Hạ Nam đang hát liền quay đầu lại nhìn chị Viện, rồi lập tức cau mày nhìn ba người đàn ông phía sau chị ta.