Phá Quân Mệnh


 Hắn ta chẳng thèm bận tâm trước những lời nói thô tục của mình, vì dù sao có tiền sẽ sống buông thả như vậy.  

 

Hạ Nam đứng bên lo lắng không thôi, nhưng Uông Đào là người cô ta không thể đụng vào được, còn người ta chỉ cần giơ tay cũng đã xử lý ngay cô ta rồi.  

 

Lúc này cô ta vô cùng hối hận, sớm biết mọi chuyện thành ra thế này cô ta đã không gọi điện cho chị Viện.  

 

Diệp Hạo khẽ cười, cầm sấp tiền liên, lắc lắc trước mắt Linh Hồ Uyển Nhi: “Có cần không?”  

 

“Không cần!”, Linh Hồ Uyển Nhi lắc đầu.  

 

Diệp Hạo quay sang nhìn Uông Đào: “Nghe thấy chưa? Chê tiền bẩn, không lấy!”  

 

“Bốp!”  

 

Diệp Hạo ném thẳng chỗ tiền này vào mặt Uông Đào, những tờ một trăm tệ bay khắp căn phòng.  

 


Mọi người đều tròn mắt trước hành động vừa rồi của Diệp Hạo, mấy giây sau, Uông Đào mới bật cười ha hả.  

 

“Được, được lắm, để cậu đây nói cho mày biết, cái giá của việc thích thể hiện là như nào!”  

 

Uông Đào tức giận quát một tiếng: “Đánh cho tao, đánh chết thì thôi!”

 

Trong cái thành phố Cảng này còn chưa có ai dám tát vào mặt hắn ta, mà nay lại có một thằng đánh cá nghèo nàn dám đánh vào mặt hắn như vậy.  

 

Tuy là dùng tiền ném nhưng còn khiến hắn ta khó mà chấp nhận hơn là tát thẳng mặt.  

 

Hơn nữa còn ngay trước mặt người đẹp tuyệt trần như Linh Hồ Uyển Nhi nữa, chắc chắn phải thể hiện hết khí thế bá đạo của hắn ra cho sợ.  

 

Hai tên đàn em cùng phát ra tràng cười dữ tợn, tiếng nắm tay kêu răng rắc răng rắc, đấm thẳng vào mặt Diệp Hạo.  

 

Có điều Diệp Hạo chỉ cười cười khinh bỉ, tiện tay cầm micaro trên bàn lên ném mạnh vào một người.  

 

Ngay sao đó là bật người đá chân, hai tên kia không chống cự được nổi năm giây đã ngã vật xuống đất.  


 

“Vãi đạn…”, Uông Đào ngạc nhiên đến mức bật ra một câu chửi thề, hai tên đàn em của hắn cũng thường xuyên đến phòng tập đấm bao cát, vậy mà mới vài giây đã bị vật ngã rồi?  

 

Hắn ta cảm thấy không đúng lắm, nhưng ngay giây sau, cơn đau từ bên má khiến hắn ta bừng tỉnh.  

 

“Mày dám tát tao?”, Uông Đào tức giận hét lớn.  

 

“Chát”.  

 

Diệp Hạo lại giơ tay bồi thêm một phát, bình thản nói: “Đánh anh đấy, cảm nhận được chưa?”  

 

Uông Đào giận không chịu được, ngang ngược, đúng là quá ngang ngược mà.  

 

“Mày có biết tao là ai không, dám đánh tao thì mày chết chắc rồi!”, Uông Đào dữ dằn nói, ngay sau đó hắn ta chạy ra ngoài.  

 

Hắn ta đâu có ngu, nếu còn ở lại thì chỉ có chịu đánh tiếp, hắn phải đi gọi người.  

 

Tên Diệp Hạo này chỉ là thằng đánh cá, làm lớn chuyện một chút cũng là điều dễ hiểu.  

 

Sau khi chạy ra ngoài, Uông Đào gọi điện thoại: “Anh Tiếu, em bị đánh, anh mau đến giúp em…”  


Sau khi gọi xong, hắn ta cười gằn, suy nghĩ luôn xem tí nữa nên xử lý Diệp Hạo như nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận