“Vâng vâng vâng, em sẽ làm đúng như vậy, đợi đến hôm cưới của anh Tiếu, em sẽ chuẩn bị quà mừng thật lớn…”, Uông Tiếu như một con chó, vội vàng bợ đỡ nịnh nọt.
“Ha ha ha, đi thôi, xem ai mà dám đánh anh em của tao!”, người vừa đến cười lớn, Uống Tiếu tức khắc khí thế bừng bừng.
“Bịch”.
Uông Đào đạp bật cửa, xông vào trong.
Chỉ vào Diệp Hạo chửi đổng lên: “Thằng chó kia, hôm nay tao không bắt mày quỳ xuống gọi ông thì tao không mang họ Uông nữa!”
Uông Đào tràn đầy tự tin, gần trăm đàn em của anh Tiếu đủ để đánh bẹp tên nhãi nhép Diệp Hạo này.
Thế nhưng, hắn ta giận dữ hét lên xong, lại không thấy động tĩnh gì, quay đầu nhìn thì thấy người đàn ông hắn ta gọi đến đang kích động vô cùng, thậm chí vành mắt còn đỏ hồng lên.
Vẻ mặt Uông Đào ngập tràn kinh ngạc, trong lòng lại thấy cực kỳ khinh thường, khi hắn ta nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi cũng suýt không cầm lại được, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn.
Dù sao hắn cũng là giám đốc công ty truyền thông, chơi nhiều minh tinh rồi, mà người này thì không phải, lại sắp kết hôn nữa, đương nhiên phải giữ thân như ngọc.
Vừa mới còn đường hoàng từ chối, mà giờ thấy Linh Hồ Uyển Nhi lại kích động đến phát khóc, thật là đáng khinh.
“Anh Tiếu, chính thằng chó này, đánh chết nó trước đi rồi người đẹp kia tùy anh xử lý”, Uông Đào rống lên.
Người đàn ông giật mình, vẻ mặt kích động của hắn ta lập tức chứa đầy sự ác độc, giơ tay tát mạnh vào mặt Uông Đào.
“Con mẹ mày muốn chết à, dám mắng chú Diệp của tao, ông đây cắt bi mày giờ…”, người này không phải ai khác mà chính là cháu ruột của Lý Thế Hằng – Lý Trường Tiếu.
Diệp Phàm rơi xuống biển mất tích, không rõ sống chết, hôm đó hắn ta biết tin này còn khóc to một trận, Diệp Phàm còn nói phải làm người chủ trì hôn lễ cho hắn ta mà, sao có thể không rõ sống chết chứ?
Không ngờ, ông trời có mắt, hắn ta lại gặp Diệp Phàm ở đây, mà Uông Đào lại dám bảo hắn ta đánh chết Diệp Phàm, đúng là tự tìm đường chết!
“Aaaaa…”
Trong phòng vang lên tiếng kêu la thảm thiết, rất nhanh khắp người Uông Đào toàn là máu, chị Viện bị dọa sợ chết trân tại chỗ.
Chuyện này quá là khó tin mà!
Gương mặt Diệp Hạo hiện vẻ ngờ vực, tình tiết thay đổi nhanh quá, anh thấy hơi mơ hồ, đặc biệt là đối phương còn gọi chú Diệp.
Ở đây chỉ có anh họ Diệp, chả lẽ là gọi anh?
Nhưng vậy thì già quá trời, anh cũng mới hơn hai mươi chứ mấy!
“Chú Diệp, cuối cùng chú cũng sống lại rồi, ông trời có mắt, ông trời quả có mắt mà…”
Lý Trường Tiếu kích động đến rơi nước mắt!
Lý Trường Tiếu hai mắt đỏ hoe, kích động đến rơi lệ, gặp lại Diệp Phàm khiến hắn ta có chút không kìm nén được cảm xúc.
Tất cả những người có mặt đều choáng váng, đặc biệt là Uông Đào, người bị Lý Trường Tiếu đánh tới tấp vừa rồi, nỗi đau về thể xác lúc này còn không bằng sự bàng hoàng trong lòng.
Lý Trường Tiếu là chủ sở hữu của Hiệp hội Thương mại Lục hợp, so với một cậu ấm của doanh nghiệp Uông thị như hắn thì mạnh hơn nhiều, điều quan trọng hơn là trong tay Hiệp hội Thương mại Lục hợp còn nuôi dưỡng một nhóm côn đồ.