Phá Quân Mệnh


 Đường Thánh Thủ chỉ vào một hoa văn trên cuốn sách, hoa văn đó hiện ra giống như loại quả.  

 

Có chút mơ hồ nhưng đại khái có thể nhìn, quả này trông khá có phúc, có chút giống như Phật Đà  

 

"Đây là quả Phật Tâm, được ghi trong Bản Thảo Cương Mục. Tương truyền đây là một loại quả vô cùng đặc biệt, mọc trên cao nguyên ở các vùng Tây Tạng, có tác dụng hoàn hồn dưỡng tâm...", Đường Thánh Thủ chỉ vào chữ Triện dưới hoa văn, kích động nói.  

 

“Nơi nào trong khu vực Tây Tạng, Đường Thánh Thủ có vị trí chính xác không?”, Hàn Tuyết hưng phấn hỏi.  

 

Đường Thánh Thủ cười khổ: "Cô Hàn, cô đừng quá kích động, đây là ghi chép trong sách cổ. Trên thực tế, nó có thể không tồn tại hay không thì không dám chắc. Quyển sách không hoàn chỉnh cũng là do sư phụ tôi để lại khi còn sống. Những thứ này ông ấy cũng chỉ nghe lúc còn sống, chưa từng tận mặt nhìn thấy”.  

 

Đường Thánh Thủ năm nay đã ngoài 70 tuổi, sư phụ của ông ấy đã qua đời ở tuổi 110. Sống lâu như vậy cũng chưa nghe thấy tin tức, Đường Thánh Thủ hoàn toàn không ôm nhiều hy vọng.  

 

Lý do tại sao thầy Đường có thể nghĩ ra điều này thì chủ yếu là vì thầy Đường từng học Đông y, rất khác so với bây giờ.  

 


Đó là thời đại nghèo khó, không có điều kiện học y tốt như ngày nay, thầy Đường luôn theo thầy của mình lên núi hái thuốc.  

 

Trước khi chữa bệnh cho người nào đó mà gặp phải những căn bệnh khó chữa, tự lấy bản thân thử thuốc đều là những chuyện bình thường.  

 

“Không, Đường Thánh Thủ, chỉ cần có ghi chép, tôi tin tưởng sẽ có, tôi sẽ tìm quả Phật Tâm này cho Diệp Phàm!”, mặt Hàn Tuyết đầy kiên định nói.  

 

Tuy nhiên, Đường Thánh Thủ vẫn lắc đầu: "Cô Hàn, khoan nói chuyện có thể tìm thấy nó hay không. Khu vực Tây Tạng rộng lớn với địa hình nguy hiểm, lại là khu vực cao nguyên, bằng sức người gần như không thể tìm thấy!"  

 

Hàn Tuyết siết chặt hai tay, sao cô không hiểu lời của Đường Thánh Thủ được, nhưng cô vẫn muốn thử xem.  

 

Nếu không thử, có lẽ đời này Diệp Phàm sẽ không bao giờ khôi phục được trí nhớ. Cô sợ mình thật sự không thể nhịn được tới lúc đó.  

 

“Chị dâu, chuyện này không gấp được, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, nhất định có thể tìm được!”, Âu Dương Ngọc Quân mở miệng nói, như thể cậu ta đã hạ quyết tâm rất lớn.  

 


Vẻ mặt cậu ta rất nặng nề, Long Linh cảm thấy khác thường, nhưng không có lập tức hỏi.  

 

Bên kia, nhóm người Diệp Hạo trở lại làng chài, sau khi trở về, Diệp Hạo ngồi ở trên ghế đẩu ngẩn người.  

 

Miêu Tiểu Liên ngồi bên cạnh nhìn anh với vẻ lo lắng. Một lúc sau, Diệp Hạo mới chú ý đến ánh mắt của cô ta.  

 

Anh lắc đầu cười nhẹ mang theo một tia phiền muộn: "Tiểu Liên, có phải tôi rất ích kỷ hay không, tôi không dám đối mặt cái gì?"  

 

"Tôi…"  

 

Tiểu Liên mở miệng lại có chút không nói nên lời, học vấn của cô ta không cao, hơn nữa kinh nghiệm sống càng bình thường, không biết trả lời câu hỏi của Diệp Hạo thế nào.  

 

“Không ích kỷ, người không vì mình, trời tru đất diệt! Anh là Diệp Hạo, không phải Diệp Phàm!”, Linh Hồ Uyển Nhi một bên làm đột nhiên lên tiếng.  

 

Khí thế của cô ta lặng lẽ thay đổi, không còn là Linh Hồ Uyển Nhi yếu ớt động lòng người nữa mà đã có thêm một luồng khí sắc bén.  

 

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên, như cười như không nói: "Ồ, cô nói thử xem thế nào là người không vì mình trời tru đất diệt?”  

 

"Anh hiện tại mất trí nhớ, vậy chính là bỏ hết những thứ trước kia, nếu có thể đi tìm kiếm, anh là Diệp Hạo hay là Diệp Phàm?”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận