Phá Quân Mệnh


 "Thương thế của anh hẳn là bởi vì kẻ thù lúc trước, điều anh cố ý tìm kiếm, là lấy thân phận Diệp Hạo hay là thân phận Diệp Phàm đối diện?”  

 

"Anh đã từng có vợ cũng được, bạn bè cũng được, anh quên hết bọn họ cũng chính là vứt bỏ tất cả, về sau anh cứ sống là Diệp Hạo, chứ không phải là Diệp Phàm của quá khứ kia!”  

 

Lời nói của Linh Hồ Uyển Nhi khiến Diệp Hạo rơi vào trầm tư, Miêu Tiểu Liên há to miệng, ngạc nhiên nhìn Linh Hồ Uyển Nhi.  

 

Thật lâu sau, Diệp Hạo híp mắt lại: "Có phải cô còn một câu chưa nói đúng không?"  

 

"Câu gì?"  

 

Diệp Hạo cười lạnh một tiếng: “Để Diệp Hạo tôi sau này vì Linh Hồ Uyển Nhi cô mà sống?”  

 

"Anh nói cái gì, em không hiểu, anh đã cứu mạng của em..."  

 

“Đủ rồi!”, Diệp Hạo đột nhiên hét lên một tiếng, nắm lấy cánh tay của Linh Hồ Uyển Nhi kéo cô ta, đi về phía phòng mình.  

 

"Tiểu Liên cô ngồi xuống..."  

 

Diệp Hạo quát lên, Miêu Tiểu Liên vừa đứng lên liền lại giật mình ngơ ở đó, tự hỏi tại sao Diệp Hạo lại tức giận như vậy.  

 

Dẫn người vào trong phòng mình, Diệp Hạo ép Linh Hồ Uyển Nhi vào tường.  

 

Anh lạnh lùng nói: "Linh Hồ Uyển Nhi, nói ra thân phận thật sự của cô!"  

 

Linh Hồ Uyển Nhi sửng sốt, lộ ra vẻ đáng thương: "Anh Hạo, anh bị sao vậy, anh nắm lấy cánh tay em rất đau…”  

 

"Câm miệng, nói cho tôi biết cô là ai, thật sự coi tôi là kẻ ngốc sao?"  

 

"Từ sự xuất hiện của cô ở đây vào lúc nửa đêm, đến việc cô ngủ trên giường của tôi, đến Karaoke và cuộc nói chuyện sau đó với bọn họ. Mục đích đủ loại hành động của cô chính vì muốn tôi phân rõ ranh giới với bọn họ, đây là việc một cô gái từ trên núi chạy xuống có thể làm được sao?”  

 

"Bài ca dao của cô đến từ Thần Nông Giá tỉnh Ngạc, Thần Nông Giá cách nơi này hơn một ngàn km. Dù có chạy trốn thì cũng không chạy được tới đây, nói, rốt cuộc mục đích của cô là gì?  

 

Sắc mặt Diệp Hạo lạnh lùng, nhìn chằm chằm Linh Hồ Uyển Nhi, còn cô ta vẫn như cũ dáng vẻ hiền lành đáng thương.  

 

"Anh Hạo, anh đã cứu em, là ân nhân của em, làm sao em có thể lừa dối anh?"  

 

Diệp Hạo cười lạnh: "Hay một câu ân nhân, không nói phải không! Cô đã nói tôi cứu cô, vậy cô chính là người của tôi, vậy chúng ta hiện tại bắt đầu đi!”  

 

Nói xong, Diệp Hạo trực tiếp ép sát vào, Linh Hồ Uyển Nhi nhanh chóng giơ tay chặn trước ngực Diệp Hạo, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Đừng mà, em còn chưa bước qua cửa nhà anh, không thể cùng anh…”  

 

“Tôi không có nhà, những lễ tiết này thì ông đây không quan tâm!”, Diệp Hạo hét lên, đôi mắt có chút đỏ lên, đột nhiên kề sát hôn lên môi Linh Hồ Uyển Nhi.  

 

"Bịch…"  

 

Trong phòng bỗng nhiên một tiếng động, Miêu Tiểu Liên ở bên ngoài đột nhiên căng thẳng, đi tới đi lui bên ngoài, muốn đi vào tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì.  

 

Vừa rồi, Diệp Hạo đột nhiên phát điên, vẻ mặt thâm trầm khiến cô ta có chút sợ hãi, chẳng lẽ Diệp Hạo ở bên trong đánh Linh Hồ Uyển Nhi.  

 

Cho dù Tiểu Liên cảm thấy Linh Hồ Uyển Nhi có chút đáng ghét, nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, nếu bị Diệp Hạo đánh...  

Trong phòng, Diệp Hạo dựa vào tường, miệng ho ra máu, vôi trắng trên tường phía sau bị chấn động tróc một lớp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui