Cho dù là Diệp Phàm mất trí nhớ thì cô ta vẫn nghĩ là không nên như vậy, sao có thể quên được người mình yêu thương nhất chứ?
“Long Linh, cách này của cô không được, ở đâu ra cách lấy gậy gõ thì phục hồi được ký ức chứ?”, Hàn Tuyết bất đắc dĩ nói.
Diệp Phàm vẫn còn sống, tuy mất đi trí nhớ nhưng chuyện này đã là việc đáng mừng nhất rồi.
Hiện tại cô đã điều tiết được cảm xúc, giờ có khóc lóc cũng không thể giải quyết được chuyện gì!
“Vậy cũng không chắc, chẳng phải Đường Thánh Thủ đã nói rồi sao?”
“Trong não anh ta có máu bầm đè vào dây thần kinh, khiến dây thần kinh ký ức của anh ta bị tổn thương nên mới quên hết. Nếu gõ một cái thì không chừng làm tan máu bầm, có khi lại phục hồi được ký ức thì sao!”, Long Linh nóng lòng muốn thử, cô ta cảm thấy cách này chắc chắn có khả năng hiệu quả.
“Ngọc Quân, cậu cũng nghĩ như vậy sao?”, Hàn Tuyết hỏi Âu Dương Ngọc Quân, cô có vẻ hoài nghi, hình như chỉ có trên ti vi mới dùng tới cách này.
“Khụ khụ, cách này cũng có thể có tác dụng, cũng có thể không được…”, Âu Dương Ngọc Quân cũng không thể chắc chắn, cậu ta cảm thấy cách này chỉ là do Long Linh muốn trả thù Diệp Phàm thôi.
Nhưng mà dùng lực vật lý tác dụng bên ngoài để làm tan máu bầm bên trong cũng không phải là chuyện không thể, trên phim diễn cũng chưa chắc là giả.
“Hàn Tuyết, cô yên tâm đi, chúng tôi ra tay có chừng mực cả, hơn nữa chúng tôi đã thăm dò hồ ly tinh, cô ta chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì”.
Long Linh tức giận nói, tuy đã đánh Linh Hồ Uyển Nhi một tát, nhưng cô ta vẫn cảm thấy là đối phương đang cố ý khiến Diệp Phàm và bọn họ xảy ra mâu thuẫn.
Nhắc đến Linh Hồ Uyển Nhi, Hàn Tuyết cũng rất tức giận, nếu như không phải do cô ta thì Hàn Tuyết tin chắc họ sẽ có thể cùng Diệp Phàm ăn một bữa cơm, tìm hiểu thêm những chuyện khác.
Nói không chừng họ còn có thể đưa Diệp Phàm về cạnh mình, từ từ khơi lại ký ức của anh.
“Vậy mọi người chú ý an toàn, không cần ra tay quá nặng, cốt yếu là chúng ta vẫn nên tìm được quả Phật Tâm!”
Hàn Tuyết đồng ý để bọn họ thử một lần, nhân tiện thăm dò xem thực lực Linh Hồ Uyển Nhi như thế nào.
Chỉ là đến lúc này bọn họ vẫn chưa biết tên của Linh Hồ Uyển Nhi, chỉ biết cô ta gọi là Uyển Nhi.
Hai người Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh rời khỏi biệt thự số một, nửa tiếng sau trên xe hai người lại xuất hiện thêm một người.
Mấy người Hạ Nam chỉ biết Diệp Hạo bây giờ đang ở tại nhà Miêu Tiểu Liên nhưng cũng không biết nhà Miêu Tiểu Liên ở đâu, nhưng Hạ Nam thì lại biết.
“Mọi người đừng làm hại đến Tiểu Liên có được không?”, Hạ Nam ngồi trong xe, vẻ mặt lo sợ nói.
“Yên tâm đi, chúng tôi không phải người xấu, chỉ là đi giúp người thôi!”, Long Linh cười cười nói.
“Chỉ đường đi, sau khi đến nơi, chúng tôi sẽ tha cho cô!”
Tại nhà Miêu Tiểu Liên, Diệp Phàm ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng, mặt mũi đều bầm dập, mắt còn bị bầm tím, nhìn rất thảm.
Miêu Tiểu Liên đem thuốc tới, đang định bôi cho Diệp Hạo, trong lòng cô ta vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn Linh Hồ Uyển Nhi tràn ngập căm phẫn.
Linh Hồ Uyển Nhi thì lại kiêu ngạo như thiên nga trắng, bây giờ cô ta không cần phải che giấu bản thân nữa, ánh mắt nhìn Miêu Tiểu Liên như đang nhìn cô nhóc nhà quê vậy.
“Tiểu Liên, không cần nhìn cô ta, cẩn thận mẹ hổ già bắt cô ăn đấy!”, Diệp Hạo cười ha ha nói.