Phá Quân Mệnh


 “Hừ, thời khắc cuối cùng lo mà trân trọng đi!”, Linh Hồ Uyển Nhi hừ một tiếng nói.  

 

“Linh Hồ Uyển Nhi, ý cô là sao?”  

 

Miêu Tiểu Liên lập tức giận dữ: “Cô là kẻ bạo lực, nhà tôi không chào đón cô đâu, mời cô đi cho!”  

 

“Này gái quê, im mồm cho tôi, chị đây tới đây là phúc phận của cô đấy!”  

 

“Cô không biết phải trái…”  

 

Miêu Tiểu Liên tức muốn chết, sau khi trở về đúng bản chất thì tính tình Linh Hồ Uyển Nhi trái ngược hẳn.  

 

Không chỉ lời nói mà dáng vẻ cũng như biến thành một người khác, duy nhất không đổi là vẻ đẹp mỹ miều của cô ta, chẳng qua là càng trở nên đẹp mê hồn.  

 

“Được rồi, Tiểu Liên, cô cãi nhau với hổ mẹ thì có thể thắng được sao?”  

 


“Binh!”  

 

Linh Hồ Uyển Nhi một chân đá vỡ ghế gỗ bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Diệp Hạo, bây giờ không còn ở trong phòng chật hẹp, ở bên ngoài thì chị đây có thể giết anh ngay lập tức đấy!”  

 

“Vậy à?”  

 

Diệp Hạo cười ha ha, khóe miệng bị rách có hơi đau, anh liếc mắt nhìn trên người Linh Hồ Uyển Nhi một cái.  

 

Đúng là anh bị đánh rất thảm nhưng Linh Hồ Uyển Nhi cũng chịu thiệt không ít, cả người từ trên dưới gần như đều bị Diệp Hạo chạm qua một lần.  

 

Thấy ánh mắt khiêu khích của anh, hai tai Linh Hồ Uyển Nhi hơi phiếm hồng. Tên khốn này, nếu như không phải còn có tác dụng thì cô ta chắc chắn sẽ giết chết anh rồi.  

 

“Anh Diệp, ý cô ta là sao vậy?”, Miêu Tiểu Liên không quan tâm đến Linh Hồ Uyển Nhi nữa mà quay qua hỏi Diệp Hạo.  

 

“Không có gì, ngày kia có thể tôi sẽ rời đi!”, Diệp Hạo cười nói.  

 


“Đi đâu vậy, vết thương anh còn chưa khỏi hẳn…”, Miêu Tiểu Liên vội hỏi, Diệp Hạo lại muốn đi đột ngột như vậy.  

 

“Đến nhà tôi, có vấn đề gì sao?”, Diệp Hạo còn chưa mở lời, Linh Hồ Uyển Nhi đã mở miệng giành đáp.  

 

“Cái gì?”, Miêu Tiểu Liên la một tiếng kinh ngạc, lập tức nói: “Anh Diệp, cô ta đánh anh ra như vầy anh còn đến nhà cô ta làm gì chứ?”  

 

Thực lực Linh Hồ Uyển Nhi rất mạnh nhưng Miêu Tiểu Liên vốn cũng chẳng sợ đối phương, cô ta biết Diệp Hạo sẽ không để Linh Hồ Uyển Nhi đánh mình.  

 

Đương nhiên Linh Hồ Uyển Nhi cũng không có hứng thú đánh Miêu Tiểu Liên, cô ta ở trong núi nhiều năm nhưng cũng chẳng phải người không nhiễm khói lửa nhân gian. Lần này xuống núi là vì có nhiệm vụ, cãi nhau với Miêu Tiểu Liên cũng chẳng có ích gì.  

 

“Đến nhà cô ta có chút chuyện, tôi sẽ về lại thăm cô”.  

 

“Tôi không tin, nhà của cô ta ở trong núi xa xôi hẻo lánh, có thể làm được chuyện gì, không lẽ anh đến để hỏi cưới cô ta sao?”, Miểu Tiểu Liên lo lắng hỏi.  

 

“Này, nhà quê, cô đoán đúng rồi, Diệp Hạo muốn đến nhà tôi ở rể, cô có muốn đến uống rượu mừng không?”  

 

“Đến nhà ở rể?”, Miêu Tiểu Liên lại kinh ngạc, vội vàng nhìn Diệp Hạo: “Anh Diệp, cô ta nói thật sao?”  

 

“Là giả, Diệp Hạo này sao có thể đi ở rể được, đừng nghe cô ta nói nhảm!”, Diệp Hạo đen mặt, cuối cùng cũng cũng để anh được nói một câu.  


“Nhưng mà không đến ở rể thì anh đến nhà cô ta làm gì? Chẳng lẽ không ở nhà tôi được sao?”, Miêu Tiểu Liên nghi ngờ hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận