Một người mặc áo đen từ trên cây nhảy xuống, chiếc gậy trong tay người này đập thẳng vào sau gáy Diệp Hạo, Diệp Hạo chỉ kịp chửi một tiếng, rồi ngất lịm đi.
“Mau cho vào”, Long Linh ra lệnh, người còn lại đương nhiên là Âu Dương Ngọc Quân, bọn họ chuẩn bị sẵn để phục kích Diệp Hạo, thử xem có thể đánh cho Diệp Hạo nhớ lại không.
Trong căn biệt thự số một, Hàn Tuyết sốt ruột chờ đợi, cô đồng ý sử dụng cách này, và cũng ôm một chút hy vọng.
Dù gì Âu Dương Ngọc Quân ra tay cũng có chừng mực, chắc chắn sẽ không đánh Diệp Hạo bị thương, cứ thử xem ngộ nhỡ lại thành công thì sao.
Diệp Hạo bị cho vào trong một chiếc bao màu đen, Âu Dương Ngọc Quân vác anh lên vai, hai người chạy về nơi chiếc xe đang đỗ.
Thế nhưng, còn chưa chạy được hai mươi mét, hai người bọn họ đã phải dừng lại, một cô gái vô cùng xinh đẹp đứng chặn trước mặt bọn họ, người này không ai khác chính là Linh Hồ Uyển Nhi!
“Hai vị, muộn như vậy rồi còn khiêng thứ gì vậy, có thể kiểm tra được không?”, Linh Hồ Uyển Nhi bình thản nói.
Cả Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh đều dùng trùm đầu màu đen, cho nên Linh Hồ Uyển Nhi không nhìn ra gương mặt của hai người bọn họ.
“Tránh ra, bằng không chúng tôi sẽ không khách khí đâu”, Long Linh hô lên một tiếng.
“Vậy sao?”
Linh Hồ Uyển Nhi làm bộ cười: “Tôi nghi ngờ bên trong cái bao mà hai người đang khiêng là người đàn ông của tôi”.
“Nói linh tinh, ở đây không có người đàn ông của con hồ ly tinh động dục như cô đâu!”, Long Linh tức giận nói lại, cô ta thấy vô cùng chướng mắt Linh Hồ Uyển Nhi.
“Ha ha ha...”, Linh Hồ Uyển Nhi lại chỉ cười một tràng dài, nhưng ánh mắt cô ta đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Lại dám mắng cô ta là hồ ly tinh?
Đúng là muốn chết mà!
Ngay giây sau, bàn chân nhỏ nhắn của cô ta chạy nhanh như bay về phía Long Linh.
Ngón tay ngọc ngà thon dài của Linh Hồ Uyển Nhi vươn về phía gương mặt của Long Linh, muốn dựt chiếc mặt nạ xuống, xem xem bọn họ rốt cuộc là ai.
“Khưa!”
Linh Hồ Uyển Nhi bất ngờ ra tay, Long Linh chỉ kịp hô lên một tiếng, siết chặt năm ngón tay để bắt lấy bàn tay của Linh Hồ Uyển Nhi.
“Soạt!”
Hai cú đấm va vào nhau, Long Linh lùi lại một bước nhỏ, còn Linh Hồ Uyển Nhi vẫn đứng vững.
“Khá lắm, cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng vẫn chưa đủ để chặn được một chưởng của tôi!”
Linh Hồ Uyển Nhi nhẹ nhàng đánh giá một câu, mái tóc dài tung lên, đôi chân thon dài nhắm thẳng vào trán Long Linh.
“Tự cao quá rồi đấy!”, Long Linh tức giận, sau khi phải lùi lại một bước khi đỡ chưởng vừa rồi, tay cô ta có chút tê rần.
Không ngờ Linh Hồ Uyển Nhi lại mạnh hơn nhiều so với suy đoán của Long Linh, nhưng cô ta cũng không ngồi chờ chết.
Long Linh đỡ cú đá này bằng một tay, tay còn lại đấm thẳng vào đầu gối của Linh Hồ Uyển Nhi.