Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chỉ cần trúng một chưởng này, chắc chắn sẽ khiến Linh Hồ Uyển Nhi phải chịu cơn đau tới tột cùng, thậm chí còn có thể đánh xương bánh chè của cô ta.
Thế nhưng, Linh Hồ Uyển Nhi chỉ khẽ cười, cô ta đưa tay ra ngay khi Long Linh tung cú đấm vào đầu gối mình.
Thuận thế túm chặt tay Long Linh rồi kéo thẳng lên, còn cô ta chỉ nhảy qua, còn Long Linh mất đà lại bị cô ta ném thẳng lên không trung.
Long Linh cảm thấy hụt hẫng, Linh Hồ Uyển Nhi quá mạnh, cô ta không phải là đối thủ của Linh Hồ Uyển Nhi, thậm chí cô ta còn có cảm giác Linh Hồ Uyển Nhi còn chưa dùng hết sức.
Mà chỉ đang chiến đấu một cách thoải mái cùng với cô ta, Linh Hồ Uyển Nhi dừng tay, nhìn Âu Dương Ngọc Quân đang vác cái bao, nói: “Để người lại, tôi sẽ thả cho hai người đi”.
“Hừ, cô còn chưa thắng!”, Long Linh hô lên một câu, vung chiếc gậy trong tay ra, rồi ném về phía Linh Hồ Uyển Nhi.
“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”, Linh Hồ Uyển Nhi lạnh lùng trách cứ, tốc độ lần ra đòn tiếp theo của cô ta hiển nhiên sẽ càng nhanh hơn.
Hai tay chập lại kẹp chặt chiếc gậy của Long Linh, và dùng chân nhanh chóng đá về phía Long Linh.
“Bụp bụp bụp!”
Hai người bọn họ cùng đấu chân, Long Linh liên tiếp lùi lại về phía sau, Linh Hồ Uyển Nhi giơ chân phải đạp mạnh vào lưng Long Linh.
Tốc độ của Linh Hồ Uyển Nhi quá nhanh, Long Linh không bắt kịp nhịp của cô ta, chỉ đành phòng ngự một cách thụ động, chứ không hề đấu lại.
Bị đạp trúng lưng, Long Linh đau quá mà kêu lên một tiếng, cả người bị đá bay về một bên.
Âu Dương Ngọc Quân nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Long Linh.
“Để tôi đối phó với cô ta!”, Âu Dương Ngọc Quân đặt Diệp Phàm xuống, nhỏ tiếng nói, rồi quay ra tung liên hoàn cước về phía Linh Hồ Uyển Nhi.
Linh Hồ Uyển Nhi lúc này mới tỏ ra nghiêm túc hơn một chút, hiển nhiên Âu Dương Ngọc Quân mạnh hơn Long Linh nhiều, đáng là đối thủ để cô nghiêm túc giao đấu.
Trận đấu với Âu Dương Ngọc Quân ác liệt hơn trấn đấu trước cùng Long Linh, lúc này Linh Hồ Uyển Nhi cũng phải hô lên.
“Bụp!”
Đúng lúc này, Long Linh dùng gậy đập mạnh vào đầu Diệp Hạo.
“Dừng tay!”, Linh Hồ Uyển Nhi hô lên, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng.
Lại dám dùng gậy đập vào đầu Diệp Hạo, điều này khiến cô ta lập tức nổi giận, cho nên ra tay tàn ác hơn trước.
Nhưng Âu Dương Ngọc Quân vẫn đỡ kịp, sau khi bị Long Linh đập thêm một cú nữa, chỉ thấy Diệp Hạo nằm im bất động.
Long Linh cắn răng, cầm chiếc gậy đập thêm một nhát nữa.
“Muốn chết hả!”
Lần này, sát khí trong người Linh Hồ Uyển Nhi đã bạo phát, khí thế trên người cô ta lại thay đổi, với tay ra túm lấy bả vai Âu Dương Ngọc Quân.
“Trích Tinh Thủ!”
Âu Dương Ngọc Quân đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, bả vai