Phá Quân Mệnh



 “Không cần, quay về nói với ông tôi, không cần đợi tôi về kế thừa vị trí tộc trưởng, nhiệm vụ của tôi là phải hủy diệt nhà họ Diệp!”, Lâm Thanh Đến điên cuồng hét lên với người nọ!  

 

Người này không dám nói gì, chỉ cúi cầu thật thấp.  

 

“Dìu tôi dậy, đi về!”  

 

Hai người vội vàng đỡ Lâm Thanh Đế dậy, tuy bước đi rất chậm, nhưng Lâm Thanh Đế lại không để người khác giúp đỡ, cầm gậy nặng nhọc đi từng bước, từng bước về ngôi nhà nhỏ.  

 

Hoa Bà Bà đang ngồi thêu, vẫn là hoa bỉ ngạn màu đỏ máu kỳ dị, hai người đàn ông nhìn thấy Hoa Bà Bà đều lộ vẻ kinh hãi.  

 

Họ rất sợ Hoa Bà Bà này, cảm thấy rợn da gà, bởi vì không biết lúc nào thì trùng độc sẽ vào cơ thể mình, vậy đúng là chết không kịp ngáp.  

 

Lâm Thanh Đế đi về phía trước lễ phép nói: “Sư phụ, khi nào thì bắt đầu học đoạn thứ hai của Chung Phệ?”  

 

“Lúc nào cũng có thể bắt đầu, đợi lâu như vậy, là bởi vì còn thiếu một vị thuốc, bây giờ thì đủ rồi!”, Hoa Bà Bà âm trầm cười.  

 

“Thuốc gì?”  

 

“Máu người!”  

 

Hai người đàn ông kia lập tức run người, bởi vì khi Hoa Bà Bà nói hai chữ này thì ánh mắt âm hiểm của bà ta nhắm thẳng vào họ.  

 

Lâm Thanh Đế ngẩn ra, rồi quay người nhìn hai người kia, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm y như vậy.  

 

Hai người lập tức bị dọa cho mềm nhũn chân: “Cậu chủ, chúng tôi đến để báo tin cho cậu mà, chúng tôi có thể xuống núi bắt mấy người lên cho cậu”.  

 

Lâm Thanh Đế tàn ác cười: “Không được, sư phụ không cho phép hại người ở đây, hiến tế cho tôi đi, cậu chủ tôi sẽ đốt chút tiền vàng cho các cậu!”  

 

 

 

Hai người như mất cả hồn, quay đầu bỏ chạy ra ngoài, Lâm Thanh Đế vung mạnh ống tay áo, hai con trùng màu đỏ máu lập tức phóng ra.  

 

“A a…”  

 

Hai âm thanh thảm thiết vang lên, hai con trùng đỏ rớt xuống trên cổ hai người kia rồi bắt đầu chui vào trong da.  

 

Cổ hai người rất ngứa, họ muốn gỡ trùng ra ngay nhưng chỉ mới gãi mấy lần máu đã bắt đầu chảy ra.  

 

“Ha ha… Không cần phí sức như vậy, đây là Thi Chung, răng có thể cắn nát cả vỏ cây, mấy người có cào cỡ nào cũng không ra được đâu…”, Lâm Thanh Đế cười âm hiểm, chân khập khiễng bước đến.  

 

Hoa bà bà thấy vậy thì cười, bà ta thích nhất là bộ dạng biến thái này của Lâm Thanh Đế, chỉ cần có lợi cho bản thân mình thì đến cả đám thuộc hạ nuôi trong nhà cũng có thể nói giết liền giết ngay, không chút do dự.  

 

Bà ta không để Lâm Thanh Đế động tay với người bản địa ở đây bởi vì bọn có tín ngưỡng riêng của mình, nếu lỡ may gây hại thì sẽ bị Chung Thần trách tội, sẽ bị trời phạt.  

 

Hoa bà bà sợ nhất là bị trời phạt, Lâm Thanh Đế lấy con dao găm ra từ trong túi, con dao có màu trắng ngà do được mài với xương thú mà ra, tuy được mài với xương thú nhưng vô cùng sắc bén.  

 

“Cậu chủ, cậu bỏ qua cho chúng tôi đi, ông chủ vẫn còn đợi chúng tôi đến báo tin…”, hai người đau đớn van xin, quỳ xuống dập đầu vái xin Lâm Thanh Đế buông tha.  

 

“Hiến tế cho tôi, báo đáp ân tình mà nhà họ Lâm đã ban cho các người đi!”  

Lâm Thanh Đế không do dự, cầm dao găm từ bên cạnh đâm mạnh thẳng vào cổ một người đàn ông, lập tức máu tươi liền phun ra bắn trúng mắt người đàn ông bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui