Phá Quân Mệnh










 “Ầy, đây không phải là Bạch Ngọc, đây là… đây là Bạch Ngọc San Hô…”, Long Linh đứng bên cạnh kinh ngạc.  

 

“Ồ, cô cũng nhận ra được là Bạch Ngọc San Hô à, cô gái này cũng không đơn giản nhỉ!”, Diệp Phù Sinh cười nói.  

 

“Bạch Ngọc San Hô giống với Dương Chi Bạch Ngọc, nhưng cũng có điểm khác biệt, sáng bóng như nước, vì sinh sống ở dưới đáy biển nên nhất định phải tinh khiết đến mức độ như dưới đáy biển mới sinh sống được, cực kỳ hiếm thấy…”  

 

Long Linh giải thích một chốc rồi tự đắc nói: “Bạch Ngọc San Hô này thì ông tôi cũng có một khối, đương nhiên tôi cũng không lạ gì!”  

 

Diệp Phù Sinh khẽ cười, ông của Long Linh là Hắc Long - người đứng đầu Ám Long Hoa Hạ, đương nhiên ông ta cũng biết, hơn nữa khối Bạch Ngọc San Hô của Hắc Long cũng là do ông ta đưa cho.  

 

“Hàn Tuyết, cô nhận đi, thứ này có thể gặp nhưng không thể cầu”, Long Linh thúc giục nói.  

 

Hàn Tuyết lại thấy ngại, Chu Tình thẳng tay lấy khối ngọc trong tay Diệp Phù Sinh đem bỏ vào trong tay Hàn Tuyết.  

 

Bà ta cười nói: “Bố con tặng quà cho con, không cần khách khí, ông ấy còn nhiều đồ tốt lắm!”  


 

Hàn Tuyết nói lời cảm ơn, nhóm người cùng nhau đi về biệt thự số một.  

 

“Bám theo, một lưới bắt hết bọn chúng!”  

 

“Ha!’  

 

Ô tô đi thẳng vào trong sân nhà lớn số một, chỉ có chị Hạ ở đây, từ khi Lưu Tú Cầm mất, Hàn Tại Dần cũng sống thờ ơ hơn, ông ta tham gia hội đạp xe cho người trung niên và lớn tuổi.  

 

Ho mua một chiếc xe đạp địa hình, một nhóm người đi khắp Hoa Hạ du sơn ngoạn thủy, xem như cũng mãn nguyện.  

 

Sau khi về đền biệt thự số một, Hàn Tuyết kể lại chi tiết cho hai người Chu Tình biết, nhưng chuyện tối hôm qua đến chỗ Diệp Hạo đánh lén thì không nói đến.  

 

Cho đến hiện tại, Diệp Phàm cũng không có phản ứng gì, biện pháp dùng gậy gõ để phục hồi trí nhớ tối qua cũng không có hiệu quả.  

 

“Hàn Tuyết, bây giờ chúng ta có thể đi gặp Tiểu Phàm không?”, Chu Tình hơi sốt ruột hỏi.  

 

“Con…”  

 


Hàn Tuyết nghẹn lời, Long Linh vội tiếp lời: “Có thể đó cô, cháu biết anh ấy ở đâu!”  

 

Hàn Tuyết liền trừng mắt nhìn Long Linh, người bị liếc cười cười cũng không quan tâm đến cô, Diệp Phàm nói không được đến làm phiền cuộc sống của anh, nếu cả đoàn người đến tìm anh như vậy, cô sợ Diệp Phàm sẽ tức giận.  

 

Mà Long Linh thì chẳng quan tâm, tối qua bị Linh Hồ Uyển Nhi ức hiếp, thực lực chênh lệch quá nhiều, hôm nay muốn tìm cô ta để trả thù.  

 

Có hậu thuẫn là Diệp Phù Sinh, bố của Diệp Phàm - một nhân vật thần bí, người mà khi ông cô ta nhắc tới cũng vô cùng sùng bái!  

 

Người ta cũng hay nói: “Sinh con trai phải giống như Diệp Phù Sinh!”  

 

 

 

Chu Tình mang vẻ mặt tràn đầy mong đợi, Hàn Tuyết cũng không còn cách nào khác nên không nói gì nữa, chiếc xe việt dã chạy nhanh rời khỏi biệt thự số một.  

 

Lúc xe chạy ra khỏi cổng khu biệt thự, Diệp Phù Sinh khẽ híp mắt cười nhạt.  

 

Xe ô tô chạy thẳng đến nhà của Miêu Tiểu Liên, bố con Miêu Kiến Hoa đang sắp xếp đồ đạc, Diệp Hạo đã đưa cho bọn họ mười triệu.  

 

Sau này bọn họ không cần phải đánh cá nữa, bọn họ đang chuẩn bị chuyển đến thành phố Cảng.  














Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận