Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Có liên quan đến anh sao?”, Diệp Hạo cười khẽ, anh không thích giọng điệu như tra hỏi này.
“Láo xược, đây là nhà họ Linh Hồ, cô cả quanh năm ở nhà, ngộ nhỡ bị một tên lừa đảo lừa gạt, đến nhà họ Linh Hồ để tìm hiểu cơ mật thì sao?”
“Hãy nói thật về lai lịch, mục đích của cậu đi”, một người đàn ông bên cạnh Linh Hồ Mộc Thanh hét lên.
Diệp Hạo vừa định mở miệng thì nhìn thấy một bóng người xinh đẹp từ cách đó không xa đi tới, chính là Linh Hồ Uyển Nhi.
Khóe miệng Diệp Hạo lên một nụ cười xấu xa: "Nếu anh muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết, tôi tới đây cầu hôn, sau này sẽ là con rể nhà họ Linh Hồ anh!”
Linh Hồ Uyển Nhi ở phía sau đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, tên khốn kiếp này, rõ ràng là đến cửa ở rể, còn nói cầu hôn cái gì chứ!
Ý nghĩa hoàn toàn khác nhau được không…
Mấy người Linh Hồ Mộc Thanh sau khi nghe xong, sửng sốt trong giây lát, sau đó vẻ mặt trở nên tức giận.
“Thằng ranh, dám lợi dụng cô chủ nhà họ Linh Hồ, tôi thấy cậu muốn tìm chết mà!”, Linh Hồ Mộc Thanh tức giận hét lên.
“Kích động cái đếch gì, lợi dụng hay không liên quan gì đến anh?”, Diệp Hạo khinh thường nói.
“Láo xược, đền tội đi!”, Linh Hồ Mộc Thanh hét lên một tiếng, ngay sau đó liền biến mất tại chỗ, cả người lao thẳng về phía Diệp Hạo.
Nói đánh là đánh, không hề sợ hãi, có thể thấy được tính khí nóng nảy của Linh Hồ Mộc Thanh.
Ánh mắt Diệp Hạo ngưng trọng, nắm đấm đánh lên không trung mang theo tiếng xé gió, hai chân anh nhảy lên, một đấm tung ra.
"Bùm…"
Diệp Hạo lắc mình, nhưng không có lùi lại, Linh Hồ Mộc Thanh nhíu mày.
Tên này vốn tưởng Diệp Hạo là người thường, nhưng không ngờ là kẻ luyện võ, chỉ là hắn ta không dùng thực lực thực sự, dù sao cũng là người do Linh Hồ Uyển Nhi dẫn về, ngộ nhỡ đánh trọng thương chung quy cũng không tốt.
Nhưng khi Diệp Hạo là người luyện võ, chỉ cần không giết chết, dù sao cũng sẽ hồi phục lại.
“Ranh con, không ngờ cậu là người luyện võ, vậy thì dễ làm rồi!”, Linh Hồ Mộc Thanh cười dữ tợn, năm ngón tay thành móng vuốt, túm lấy cổ Diệp Hạo
"Bịch bịch bịch..."
Hai người vật lộn với nhau, thời gian trôi qua, vết thương của Diệp Hạo từ từ lành lại, anh đang dần hồi phục sức lực ban đầu.
Dù là ở sân nhà người ta, nhưng anh cũng không thể làm con rùa rút đầu.
"Băng Quyền!”
Diệp Hạo gầm lên một tiếng, nắm đấm của anh giống như một quả đạn pháo đập lên người Linh Hồ Mộc Thanh, tiếng va chạm giống như tiếng sấm đánh.
Một phát là toàn lực, đây là đặc điểm của Băng Quyền, cực kỳ cứng rắn.
Nắm đấm đánh tới, sắc mặt của Linh Hồ Mộc Thanh thay đổi rõ rệt, khi cảm giác được đau đớn, hắn ta đã bị Diệp Hạo đánh bay ít nhất hai mét.