"Nhiều thế lực tu võ tất nhiên không muốn nhưng Thái Tổ cường thế đến cỡ nào, cao thủ dưới trướng nhiều như mây. Những thế lực tu võ mạnh nhất đều thất bại thảm hại trong cuộc đấu tranh".
"Để tránh bị xóa sổ hoàn toàn, các thế lực tu võ lớn đã cùng nhau thành lập Liên minh Võ đạo để thương lượng với Thái Tổ, tất cả đều rút khỏi thế tục, Liên minh Võ đạo này vẫn còn tồn tại”.
"Nhưng sau nhiều năm phát triển, Liên minh Võ đạo ngày càng lớn mạnh, nắm quyền thống lĩnh giới võ đạo, trở thành thế lực mạnh nhất, tổ chức các sự kiện lớn trong giới”.
"Đại hội võ đạo này được tổ chức ba năm một lần để đánh giá thực lực của các thế lực tu võ lớn. Mà Đại hội võ đạo mười năm là sự kiện quan trọng nhất trong việc tuyển chọn của Liên minh Võ đạo, bởi vì cần phải chọn một Minh chủ mới. Ba mươi năm trước, tôi chính là bị đánh lén trọng thương khi tham gia tuyển chọn vị trí Minh chủ”.
Ô...
Nghe đến đây Diệp Hạo hít sâu một hơi, vị sư phụ “hời” này của anh vậy mà đã từng tranh đoạt địa vị Minh chủ Liên minh Võ đạo.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Liên minh Võ đạo đứng đầu trong giới võ đạo, nghe thôi cũng thấy ghê gớm cỡ nào, mà sư phụ anh lại dám đi cạnh tranh.
Quan trọng hơn, sư phụ bị thương nặng do bị đánh lén trong lúc thi đấu, điều này cho thấy khả năng sư phụ của anh được bầu làm Minh chủ là rất lớn?
Nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Diệp Hạo, người đàn ông mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia tự hào: "Cậu nói không sai, đại hội võ lâm kéo dài chín ngày. Trong tám ngày đầu tôi chiến đấu với tất cả các anh hùng mà không thua trận nào. Có thể nói, trở thành Minh chủ nhiệm mới là điều chắc chắn”.
"Nhưng...", trên mặt người đàn ông hiện lên sự oán hận tột độ: "Ngày cuối cùng chiến đấu với lão minh chủ cũng chính là tối ngày thứ tám, lão minh chủ bày kế thâm hiểm, vây giết, chặt mất một tay của tôi”.
"Dùng vợ của tôi - sư nương của cậu để uy hiếp tôi, ép tôi đến nơi này, giam giữ suốt ba mươi năm!"
"Bụp!”
Diệp Hạo nghe vậy thì tức giận, liền đấm vào tảng đá bên cạnh.
"Sư phụ, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, giết chết kẻ đó - kẻ dùng một cô gái để uy hiếp sư phụ ấy. Một kẻ đáng khinh như vậy làm sao có tư cách làm Minh chủ Liên minh Võ đạo!”
Người đàn ông nhìn thấy Diệp Hạo kích động, lộ ra nụ cười vui mừng, đây là là một cậu trai có nghĩa khí.
Tuy rằng Diệp Hạo trở thành đệ tử có một phần là do bị uy hiếp, nhưng lúc này trong lòng tràn đầy phẫn nộ vì chính nghĩa, điều này đủ cho thấy tính tình Diệp Hạo không tệ!
Haiz...
Người đàn ông thở ra một hơi, lộ ra vẻ nghẹn khuất: "Tôi không thể đi ra ngoài!"
Không thể đi ra ngoài?
Vẻ mặt Diệp Hạo giật mình, cả kinh.
"Ba mươi năm trước, Minh chủ của Liên minh võ đạo tên là Độc Cô Diên Khánh, chính là hắn ta đã lên kế hoạch vây giết tôi, cậu có biết Độc Cô Diên Khánh đó là ai không?”
Ngừng một chút, ánh mắt của người đàn ông lộ ra vẻ căm hận tột cùng: “Độc Cô Diên Khánh là anh ruột tôi, người anh cùng cha khác mẹ của tôi!”
Diệp Hạo há to miệng, khiếp sợ tột đỉnh, vậy mà là anh em thủ túc!
"Có phải cảm thấy rất nực cười?”. Người đàn ông tự giễu cười: "Tôi là con riêng, mẹ tôi vốn là một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng trong một lần tình cờ cứu bố ruột của tôi. Hai người nảy sinh tình cảm về sau sinh ra tôi".
"Bà ấy không biết người đàn ông đó đã lấy vợ có con. Sau này xảy ra một số chuyện, mẹ tôi biết biết được tất cả. Bà ấy là người có cá tính mạnh, không chịu được sự gian dối, trực tiếp ném mình xuống sông tự tử, còn tôi cũng bị đưa đến đại gia tộc tu võ Độc Cô”.