Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Khi đó, Độc Cô Diên Khánh mười sáu tuổi, nhưng đã là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của nhà Độc Cô, mà tôi là người em trai mà hắn ta ghét nhất, nhưng từ nhỏ tôi đã thể hiện tài năng võ đạo không tầm thường…”
Người đàn ông kể lại cuộc đời của mình cho Diệp Hạo nghe như thể đang kể một chuyện cổ tích không liên quan tới mình, Diệp Hạo trước tiên là kích động không thôi, sau là tức giận tột độ.
Thiên phú võ đạo của người đàn ông không hề tầm thường, quả thực chính là thiên phú tuyệt luân, kỳ tài võ đạo trời sinh, mạnh mẽ đến mức Độc Cô Diên Khánh vô cùng kiêng kị.
Tuy nhiên, người đàn ông này mặc dù tuổi trẻ khí thịnh lại không màng danh lợi, quan hệ không tốt với anh trai Độc Cô Diên Khánh, nhưng cũng không đến nỗi nào
Cho đến một ngày, ông ta gặp được người phụ nữ mà mình yêu nhất trong đời, người phụ nữ đó có một ước mơ lớn nhất, đó là hy vọng người yêu của mình sẽ trở thành số một thiên hạ, dù chỉ trong một ngày cũng được.
Có nhiều cách để trở thành số một thiên hạ nhưng trở thành Minh chủ Liên minh Võ đạo là con đường nhanh gọn nhất.
Vì vậy, một người luôn không màng danh lại đi tham gia Đại hội võ đạo, cuối cùng quyết đấu với Độc Cô Diên Khánh.
Nhưng Độc Cô Diên Khánh lúc đó đã là Minh chủ, biết mình không thể đánh bại người đàn ông nên đã lên kế hoạch vây giết đối phương, thậm chí không từ thủ đoạn, dùng người phụ nữ mà người đàn ông yêu nhất để uy hiếp đối thủ.
Nhưng lão ta lại không biết, người đàn ông căn bản không muốn làm Minh chủ gì cả, chỉ là muốn đạt thành tâm nguyện của người phụ nữ, một ngày làm thiên hạ đệ nhất!
“Sư phụ nói sư nương hiện tại vẫn còn sống?”
“Sư phụ lo lắng sau khi mình đi ra ngoài bị bọn chúng phát hiện thì sẽ làm hại đến sư nương?”, Diệp Hạo siết chặt tay hỏi.
"Đúng vậy, nếu tôi một ngày không ra ngoài, sư nương của cậu sẽ an toàn. Một khi tôi ra ngoài, chỉ cần họ hơi nghe đồn đoán phong phanh thì người đầu tiên bị hại chính là sư nương của cậu!”, giọng nói người đàn ông bình tĩnh, nhưng Diệp Hạo có thể cảm thấy nỗi buồn nghẹn khuất chồng chất như núi.
"Sư phụ, thế giới rộng lớn như vậy, bọn chúng có thể không phát hiện..."
Người đàn ông xua tay: "Cậu nghĩ quá đơn giản rồi, nhiệm vụ của nhà họ Linh Hồ chính là trông chừng tôi, bằng không cậu cho rằng tôi sẽ chịu yên lặng ngồi đây sao?”
Nhà họ Linh Hồ?
Ánh mắt Diệp Hạo híp lại, chẳng trách lúc đầu người đàn ông nghĩ anh là người của nhà họ Linh Hồ, còn muốn hành hạ anh đến chết!
Sắc trời dần tối, người đàn ông lại bắt đầu đói bụng, Diệp Hạo trực tiếp đứng dậy đi kiếm đồ ăn.
Lần này không có gì miễn cưỡng, mà là thực lòng phẫn nộ vì quá khứ của người đàn ông, huynh đệ tương tàn, sử dụng anh chị em của mình như một quân bài để uy hiếp người đàn ông.
Diệp Hạo khinh bỉ tới cực điểm Độc Cô Duyên Khánh, kẻ được gọi là võ lâm minh chủ kia.
Anh rời đi hơn mười phút, xuyên qua bụi cây rậm rạp, cả người lập tức ngẩn ngơ tại đó.