Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ức hiếp người quá đáng, Trần Xuyên cố nén cơn giận, chỉ cười, rồi rút tiền ra đưa cho người đàn ông đó.
“Người anh em này, dì Nhu Nhu cũng nhớ con bé, mà trưa nay phải bay rồi, nếu hôm nay không được gặp e là sẽ không kịp, cho nên chúng tôi tới sớm hơn một chứ”, Trần Xuyên vừa cười vừa nói.
Người đàn ông đó liếc qua một cái, cười nhạo: “Anh coi tôi là thằng ngốc đấy hả?”
“Thật sự là chỉ tới thăm con bé, thế không biết đổi vé hả? Mà phải tới vào giớ này?”
“Anh này, thật ngại quá, tôi làm nghiên cứu, trưa nay phải bay ra nước ngoài, nếu như đổi vé sẽ không kịp tham gia hội thảo, mong anh thông cảm cho”, Long Linh từ phía sau đi ra, cười nói.
Người đàn ông nhìn về phía Long Linh, mắt chợt sáng lên, vì cô ta quá đẹp.
Trần Xuyên lại lấy thêm ít tiền, nhét vào tay người đàn ông đó.
“Hừ, đi thôi, tôi cho các người hai mươi phút!”, người đàn ông đó đút tiền vào túi, rồi đi trước dẫn đường.
Do trước đó Âu Dương Ngọc Quân đã nhảy xuống ghế sau ngồi, còn để Trần Xuyên ngồi ở vị trí lái, cho nên người đàn ông đó mới không nghi ngờ và cũng không đi tới kiểm tra chiếc xe.
Người này dẫn Trần Xuyên và Long Linh đi tới một căn nhà nhỏ, bên ngoài căn nhà còn có một người nữa, hắn ta có chút ngạc nhiên khi trông thấy người đàn ông này dẫn bọn họ đi tới, nhưng cũng không nói gì.
Bọn họ vừa đi vào, cánh cổng liền đóng lại, người đàn ông đứng ngoài cổng cũng quay người đi vào trong.
Âu Dương Ngọc Quân lách người qua một bên đi ra, rồi rón rén nhảy vào trong sân căn nhà nhỏ đó.
Tuy cậu ta coi khinh đám người này, nhưng để đề phòng bất trắc, nên vẫn để Long Linh vào trước, tránh để xảy ra chuyện tương tự với Hy Hy ngày trước.
Đi một mạch lên tầng hai, hai người bọn họ liền nhìn thấy bảy nam một nữ, xem ra trước kia Trần Xuyên “quấy rồi” cũng khá nghiêm trọng.
Dù sao đó cũng là cơn tức giận của một người làm bố!
“Vào đi, nhớ chỉ có hai mươi phút thôi đấy”, một cánh cửa được mở ra, Long Linh cùng Trần Xuyên đi vào trong, thấy một cô bé con vẫn còn đang nằm ngủ trên giường.
Thấy có người vào, cô bé liền tỉnh dậy, Trần Xuyên lúc này vô cùng kích động, rảo bước đi tới ôm chầm lấy cô bé.
“Bố...”, cô bé liền bật dậy, vui mừng ôm chặt Trần Xuyên.
“Nhu Nhu, mấy ngày nay con thế nào?”, Trần Xuyên ân cần hỏi.
Cô bé ôm thật chặt cánh tay của Trần Xuyên mà không nói gì, nhưng chỉ lát sau anh ta đã thấy cổ mình ướt đi.
Vội vàng gỡ con bé ra rồi nhìn, chỉ thấy nước mắt lã chã rơi xuống từ đôi mắt to tròn.
Trần Xuyên hoảng hốt, vội vàng hỏi con bé làm sao, nhưng chỉ thấy cô bé cố nén giọng mà khóc, rồi vòng cánh tay bé nhỏ của mình ra phía sau lưng.