“Đồ cặn bã, sau này cô cứ việc hầu hạ ông chủ Phòng của cô ở trong tù ấy”, Trần Xuyên tức giận mà nói lại, đi tới trước mặt người phụ nữ đó, rồi đạp một cái thẳng mặt cô ta.
“A, mặt của tôi”.
Người phụ nữ đó hét lên, Trần Xuyên cảm thấy đã được hả giận, liền đá thêm cái nữa.
Một giọng trẻ con vang lên, chứng tỏ cô bé đã bị doạ sợ: “Bố, đừng đánh người, cô giáo nói đánh người là không tốt”.
Trần Xuyên vừa giơ chân lên lại liền hạ xuống: “Bố không đánh nữa, bố chỉ đòi lại công bằng cho con thôi”.
“Tiến sĩ Trần, hai bố con ra xe trước đi, trẻ con nhìn thấy cảnh bạo lực không hay, việc này là hành vi phi pháp thậm chí còn là bắt cóc, đã vi phạm pháp luật, nên cứ giao lại cho tôi xử lý”, Long Linh nói. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Cảm ơn cô Long, chúng tôi ra xe đợi hai người các cô”, Trần Xuyên vô cùng biết ơn, nên nghe theo sự sắp xếp của Long Linh.
“Bọn mày dám động tới bọn tao...”
Bịch!
Không đợi người đàn ông đó nói xong, Long Linh liền đạp thẳng vào mồm hắn ta, người đàn ông đó đau quá mà vội bưng miệng, mặt méo xệch đi.
“Ngọc Quân, ai lắm lời anh dí điện luôn người đó cho tôi, bây giờ tôi gọi cảnh sát tới”, Long Linh lạnh lùng nói.
Âu Dương Ngọc Quân nghiêm mặt, tiếng điện rèn rẹt trong tay cậu ta vang lên, Long Linh trước giờ vẫn luôn hành xự một cách dứt khoát, nhiều khi ngay cả Âu Dương Ngọc Quân cũng còn thấy xấu hổ với cô ta.
Long Linh lấy điện thoại gọi cho cảnh sát thành phố Cảng, trực tiếp gọi thẳng cho bố của cảnh sát xinh đẹp Trần Hoa là cục trưởng thành phố Cảng – Trần Phược Dương.
Tại một nơi khác, Trần Phược Dương vừa ngủ dậy, liền nhận được cuộc điện thoại của Long Linh, vì cô ta là cháu gái của Hắc Long, ông ta nào dám chọc vào.
Răm rắp nghe theo chỉ thị của Long Linh, không tới nửa tiếng sau, cảnh sát huyện Đan Thành đã cho ba xe cảnh sát tới.
Theo chỉ thị cấp trên, bọn họ sẽ nghe theo lệnh của Long Linh, tám người thấy Long Linh có quyền lớn như vậy, ai nấy mặt mày xám xịt.
Nói dễ nghe thì là tội giam giữ bất hợp pháp, nói khó nghe thì là bắt cóc, lần này coi như gặp rắc rối rồi.
Ba chiếc xe cảnh sát theo sau chiếc xe của Long Linh đi về thành phố Cảng, ngồi trong xe Trần Xuyên không ngừng nói lời cảm ơn.
“Cô Long, tới thành phố Cảng tôi sẽ giao lại hết mọi chứng cứ cho cô, có đoạn ghi âm, tài liệu, video và cả mẫu dung dịch gốc, tôi đều giữ lại một bản sao”.
Trần Xuyên giữ lại đầy đủ chứng cứ, hơn nữa Phòng Đông Thịnh không biết đến sự tồn tại của những thứ này, nếu như sớm biết, sợ rằng ngay cả Trần Xuyên cũng đã bị diệt khẩu rồi.
“Cảm ơn anh, tiến sĩ Trần, anh làm vậy cũng coi như trừ hại cho dân!”, Long Linh cười nói, chỉ có điều ánh mắt cô ta trở nên lạnh lùng.
Lần này cô ta phải để Phòng Đông Thịnh ngồi tù mọt gông, không chỉ vì chuyện tranh chấp làm ăn, mà vì ông ta lại dám ngang nhiên cho thêm chất cấm gây nghiện vào trong sản phẩm thẩm mĩ dạng uống.
Ngoài ra, ngay cả những nhân viên cục kiểm tra thuốc ban đầu bảo vệ cho Phòng Đông Thịnh, cũng sẽ bị lôi ra trước vành móng ngựa.
Vì Phòng Đông Thịnh có ghi chép lại đầy đủ những lần tặng quà, để tránh sau này người ta qua cầu rút ván, trở mặt với ông ta.