Điều này khiến Đàm Trác Ngôn khẽ nhíu mày, Ám long Hoa Hạ đối nội bảo vệ đất nước, đối ngoại chinh chiến, nói chung sẽ không cai quản tới việc chính trị, cũng không có quyền điều hành công việc chính trị.
Nhưng nếu như Phòng Đông Thịnh bị xếp vào tội danh uy hiếp người dân, Ám Long Hoa Hạ có thể công khai can thiệp.
Có người liền có cạnh tranh, mặc dù Ám Long Hoa Hạ cực kỳ cường đại, nhưng cũng có rất nhiều việc không thể để người khác biết.
Rõ ràng nhất chính là những gia tộc chính trị này, họ đều không muốn khu vực dưới quyền quản lý của mình bị Ám Long Hoa Hạ nhúng tay vào.
Long Linh nói xong liền không nói gì thêm nữa, Đàm Trác Ngôn nhận lấy sổ kế toán, bắt đầu lật xem.
Rất nhanh, lông mày anh ta càng ngày càng nhíu chặt lại, sắc mặt cũng có chút khó coi. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cục quản lý Dược phẩm, bắt đầu từ dòng thứ hai, ít nhất bảy người đã có qua lại lợi ích với Phòng Đông Thịnh.
Ngoài ra, nhiều bộ phận như bộ công thương, bộ tài chính, bộ tài nguyên và môi trường đều có quan hệ gắn bó chặt chẽ.
Nhìn tổng thể một lượt, Đàm Trác Ngôn khẽ cau mày: "Cô Long, cô có biết sổ kế toàn này sẽ dấy lên một trận địa chấn lớn tại thành phố Cảng không?”
“Đương nhiên là biết, nếu như nhà họ Đàm các anh không quản, thì tôi sẽ báo cáo lên trên, có lẽ Ám Long Hoa Hạ sẽ vào cuộc”.
Hai mắt Long Linh sáng ngời nhìn chằm chằm Đàm Trác Ngôn, nghe được lời cô nói, Đàm Trác Ngôn lắc đầu cười phá lên.
“Cô Long hiểu lầm ý của tôi rồi, nhà họ Đàm không bao che cho những kẻ này, chỉ là bây giờ đang là thời điểm thuận lợi để thu hút đầu tư, là cơ hội tốt để xây dựng kinh tế, một khi bị điều tra, xử lý nhiều người như vậy tất nhiên sẽ thất thế, gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến thành phố Cảng. Vì vậy, không dễ gióng trống khua chiêng, mà cần phải được thực hiện một cách lặng lẽ, cô hiểu những điều này chứ?”
"Đây là chuyện của các anh, nhưng hiện tại các anh phải kiểm soát Phòng Đông Thịnh lại, bao gồm cả thức uống làm đẹp của Y dược Đông Thịnh, tiến hành thu hồi bồi thường, tổ chức họp báo, tạm thời đóng cửa Y dược Đông Thịnh, tất cả những việc này cần phải xử lý gấp”.
Điều tra các quan chức này là việc của nhà họ Đàm, không phải bất đắc dĩ, Ám Long Hoa Hạ bọn họ thực sự cũng không muốn can thiệp vào công việc chính trị.
“Việc này cô Long cứ yên tâm, loại người gây nguy hại tới sức khỏe người dân này tôi tất nhiên sẽ không để họ ung dung ngoài vòng pháp luật!”, Đàm Trác Ngôn nặng nề gật đầu.
Lập tức, anh ta nhìn phía Trần Phược Dương: “Cục trưởng Trần, bây giờ ông cùng cô Long đi khống chế Phòng Đông Thịnh và nhân viên liên có liên quan tới ông ta, tôi về trước gặp ông cụ”.
“Được!”, Trần Phược Dương đồng ý, Đàm Trác Ngôn chỉ là một nhân viên nhỏ trong bộ phận kiểm toán, nhưng muốn trở thành một nhân vật cừ khôi của thành phố Cảng sau vài năm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Y dược Đông Thịnh, Phòng Đông Thịnh vừa đến nơi, không biết tại sao sáng nay sau khi ngủ dậy ông ta vẫn luôn có chút bồn chồn.
Có một cảm giác nguy cơ khó nói thành lời, kinh doanh nhiều năm như vậy, bất luận là thủ đoạn mờ ám hay minh bạch ông ta cũng đều đã sử dụng qua.
Nhiều năm cạnh tranh trên thương trường đã giúp ông ta nuôi dưỡng ra một ý thức nhạy bén trong những tình huống nguy cấp.
“Không lẽ là Công nghệ Tuyết Phàm phản kích lại?”, Phòng Đông Thịnh lẩm bẩm một mình, sau đó lắc bật cười.
Phản công thì đã thế nào, ông ta cũng không coi trọng Công nghệ Tuyết Phàm.
Bước vào phòng làm việc rộng 300 mét vuông của mình, vừa ngồi xuống không lâu, thư kí liền cầm theo một đống tài liệu, lắc lư vòng eo rắn nước bước vào.