Phá Quán Tử Phá Suất

Hôm sau, A Đẩu tử tế kể lại chuyện nghe lỏm được trên mái nhà cho Triệu Vân biết, thấy Triệu Vân trầm ngâm không đáp, nhịn không được hỏi: “Vậy nếu sự thật như bọn hắn nói, Tào Chương đại diện cho Lạc Dương tới kết thành đồng minh với Tôn Quyền, lão ba sẽ gặp nguy hiểm”

Triệu Vân ngẫm nghĩ, nói: “Giờ nói cho ngươi biết cũng không sao, Hệ sư Trương Lỗ và Khổng Minh tiên sinh vốn có tình đồng môn, lần này chủ công đi Hán Trung, Khổng Minh viết một lá thư để chiêu hàng ông ta, chuyện binh đao tránh được thì tránh. Cha ngươi vốn nhân ái, lại có Bàng quân sư và Mã tướng quân, Trương tướng quân đi theo, hẳn sẽ không xảy ra việc gì”

A Đẩu nói: “Nếu Trương Lỗ đã hàng Tào Tháo, thừa cơ vây khốn cha ta thì sao? Lại nói, lỡ cha ta chết thì sao?”

Triệu Vân trầm mặc hồi lâu, đáp: “Ngươi nghĩ Trương Lỗ là người dễ bị bày bố thế sao?” Tuy phán đoán như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có vài phần không ổn, lát sau nói: “Cho dù thế nào thì phán đoán của ngươi cũng có điểm đúng, chúng ta cần phải tận lực phá tan liên minh Tôn Tào, Tôn Quyền đã sớm đạt thành điều kiện trao đổi với Tào Tháo, không thể gả Quan Phượng được nữa; bằng không sẽ chẳng khác nào đích thân giao con tin vào tay Tôn Quyền”

Triệu Vân hỏi: “Nói, ngươi nghĩ làm thế nào?”

A Đẩu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta cảm thấy không thể nán lại nơi này được nữa, ta và Quan Phượng, Vu Cát đi chuẩn bị thuyền, sau khi sự thành lập tức bỏ trốn, hoàng kim mà nhị cữu thua ta cũng không cần nữa. Tối nay lão muội ta sẽ phải thành thân với Tôn Lượng đúng không, sư phụ ngươi đi xem thử tên Tôn Lượng núp ở đâu, bắt hắn đi; còn Ách ba, ngươi cầm cái bao bố to chụp di nương vào, vác lên vai, tới bến tàu hội hợp cùng bọn ta”

Triệu Vân mắng: “Hồ nháo!”

A Đẩu cãi: “Chẳng phải ngươi bảo Quan Phượng không thể thành thân cùng Tôn Lượng được sao? Ông ta muốn bắt Quan Phượng làm con tin, chúng ta sẽ bắt Tôn Lượng đi, Tôn Quyền cũng đâu thể giết chết nhi tử của mình”

Triệu Vân nhìn A Đẩu hồi lâu, trong mắt ẩn chứa tiếu ý, nói: “Như vầy…”

Nghe Triệu Vân nói xong, A Đẩu gần như muốn lật bàn, phát điên nói: “Không phải ngươi càng hồ nháo hơn sao?!”

Triệu Vân cười nói: “Ngươi đã hồ nháo, thì sư phụ đành phải hồ nháo theo ngươi thôi, nhưng để ngươi một thân một mình hành sự…Sư phụ thật không yên tâm”

A Đẩu nhướng mày, đang muốn tìm lời phản bác thì Triệu Vân đã nói: “Ngoại trừ chuyện vừa mới nói ra, còn chuyện nào nữa?”

Nói xong liếc nhìn Ách thị một cái.

Nhất thời trong phòng yên lặng tới nỗi chỉ còn nghe tiếng hô hấp của ba người, hồi lâu sau A Đẩu nói: “Không còn chuyện gì khác nữa”

Triệu Vân cười trừ, A Đẩu lấy cái hộp vàng kia từ trong ngực ra, giao cho Ách thị, Ách thị hí hoáy chốc lát liền tìm được cơ quan phát động, vô thanh vô tức bắn ra một cây độc tiễn.

“Ê ngươi làm gì vậy!”A Đẩu sợ nhảy dựng. Độc tiễn lướt qua mặt Triệu Vân, ghim lên cánh cửa.

Triệu Vân cười nói: “Lợi hại lắm!” Lời đó không biết là nói Ách thị, hay nói về La hầu tiễn kia, chợt đứng dậy nói: “Giờ đi thôi, A Đẩu, nếu bị bắt…”

A Đẩu bất đắc dĩ nói: “Chờ sư phụ tới cứu…”

Triệu Vân cười: “Đúng vậy” Bèn co ngón tay gõ gõ đầu A Đẩu, ba người giải tán.

Vào đêm hôn kỳ của Tôn Lượng và Quan Phượng, trong phủ Kiến Nghiệp giăng đèn kết hoa, quần thần tới chúc.

Tứ đại sĩ tộc Đông Ngô: Ngụy, Ngu, Lục, Cố; Lục tộc có giao hảo cùng thái tử Tôn Hòa, đương nhiên sẽ không đứng cùng phe với Tôn Lượng, những kẻ còn lại đều mang âm mưu trong lòng.

A Đẩu lấy tư cách là họ hàng bên mẹ của Quan Phượng, khép tay áo đứng một bên, hành lễ với các đại thần tiến lên chúc mừng, nói những lời đơn giản như giao hảo trăm năm Ngô Thục, quanh năm binh nhung bất phạm, cũng không biết đã cúi người hành bao nhiêu cái lễ hậu bối.

Cuối cùng khi đã hơi thở dốc thì mới nhìn lại khung cảnh vui mừng này, không khỏi nảy sinh ý nghĩ người định không bằng trời định, ai có thể ngờ được sau cùng Tôn Lượng được lên làm hoàng đế, mà Lục Tốn bởi vì bị cuốn vào trận ấu chi tranh mà bị Tôn Quyền lưu đày.

Nghĩ tới đây, liếc về phía Tôn Quyền trên chủ vị, thấy ông ta đang vui mừng hớn hở mời rượu cùng đám quần thần. Dường như Tôn Quyền phát giác được, nhìn qua hắn, A Đẩu thầm giật thót, thấy trong ánh mắt đối phương toát lên vẻ ác liệt, chỉ nhoáng một cái rồi lại khôi phục thần sắc thân thiết thành thật bình thường.

Tôn Quyền bỏ lại bộ hạ đang chúc mừng, bưng chung rượu đi qua chỗ A Đẩu, nói: “Công Tự…Nhị cữu, kính, kính ngươi…”

A Đẩu khiêm tốn nói: “Công Tự kính nhị cữu mới đúng” Vội lấy chung rượu qua hướng về phía Tôn Quyền uống cạn, Tôn Quyền lại nói: “Tử Long…”

A Đẩu vội nói: “Sư phụ mới vừa uống rượu cùng Tử Bố thế thúc, giờ không biết đi đâu mất rồi”

Trong phòng ngoài phòng bày mấy bàn tiệc, các đại thần đi tới đi lui vốn rất bình thường, dù Tôn Quyền nghi ngờ nhưng chung quy vô kế, lúc A Đẩu đang suy nghĩ phải làm sao để thoát thân thì Cam Ninh thần không biết quỷ không hay xuất hiện, một tay khoác lên vai A Đẩu, cười nói: “Tới tới, đại ca cùng ngươi uống rượu”

Lần nào Cam Ninh cũng xuất hiện rất đúng lúc, A Đẩu không khỏi cảm thán trời cũng giúp ta, mỉm cười cùng Cam Ninh rời phòng, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Tôn Quyền kéo Lục Tốn qua, căn dặn mấy câu, Lục Tốn gật gật đầu, có lẽ muốn đi tìm Triệu Vân.

Nếu vậy thì hỏng bét, A Đẩu vội quay người qua, thoáng thấy một mạt tiếu ý giảo hoạt trong mắt Cam Ninh.

Đi hồi lâu, chỉ cảm thấy hơi rượu trào dâng, xông lên não mơ mơ màng màng, A Đẩu tìm đại một cái đình, ngồi trên lan can, thở ra, đưa mắt nhìn Cam Ninh, cười nói:

“Tửu hàm thì niêm hoa nhị khứu, biệt điện diêu văn tiêu cổ tấu” [*say khướt nhặt hoa đưa lên mũi ngửi, thoáng nghe thấy tiếng tiêu trống bên kia điện]

Cam Ninh nói: “Xổ nho hả, lão tử là thô nhân, nghe không hiểu” Chợt sấn tới phía trước, dạng chân ngồi trên thạch lan, nói: “Ngươi muốn làm gì? Triệu Tử Long đâu?”

A Đẩu nhìn ra phía sau vai, thấy sau thân cây có người đi ra, vội “Suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Lục Tốn đang tìm sư phụ ta, ta muốn nghĩ cách lừa hắn đi…”

Cam Ninh “Ừm” một tiếng, cưỡi trên lan can, hai tay vòng qua eo A Đẩu, đặt lên cây cột sơn đỏ trong đình. Ôm hắn thật chặt, rồi ra vẻ muốn hôn, cọ cọ bên tai hắn chốc lát, Cam Ninh khẽ nói: “Ngươi chỉ cần động một chút thôi thì Lục Bá Ôn sẽ phát giác, lão tử có kế này…”

A Đẩu dở khóc dở cười, đành phải ôm cổ Cam Ninh; Cam Ninh hôn môi, toàn trêu ghẹo những nơi dễ bị khiêu khích nhất của thiếu niên, hơi thở nóng rực của hai người giao thoa, thân mật say sưa, Lục Bá Ngôn đi tới bờ hồ đối diện bên đình, lạnh lùng nói:

“Hưng Bá huynh, ngươi không sợ Triệu Tử Long à?”

A Đẩu thất kinh, làm bộ như mới thấy Lục Tốn đến, vội lui ra sau, bị Cam Ninh ôm trở về, Cam Ninh mắng: “Cút! Chớ phá hư chuyện tốt của lão tử”

“Kiều tỷ đã sớm…” Cam Ninh giống như ý thức được mình lỡ lời, nói: “Cút mau!”

Lục Tốn nghe được lời đó của Cam Ninh, đoán rằng nhất định là Cam Ninh đã xúi giục Đại Kiều đuổi Tử Long đi để thuận lợi câu A Đẩu vào tay, lại nhìn A Đẩu đang đỏ bừng cả mặt, bèn giễu cợt: “Hưng Bá huynh tự cầu đa phúc a” Rồi quay lưng rời đi.

Hai người thấy Lục Tốn đã đi xa, A Đẩu đẩy đẩy Cam Ninh, Cam Ninh quay đầu qua giễu cợt: “Không thể tự cho rằng mình thông minh được, hiểu chưa?”

A Đẩu nhịn không được cũng bật cười, Cam Ninh còn thèm thuồng liếm liếm môi, trêu ghẹo: “Thơ của ngươi so với Chu Công Cẩn cũng khá đấy” Rồi mới luyến tiếc buông tay.

——–

Lụa đỏ, vải đỏ, khắp nơi đều là màu đỏ thẫm chói mắt, A Đẩu cảm thấy mình quả thật đã biến thành con trâu đực, nhiệt huyết sôi trào rục rịch khắp người trong căn phòng tân hôn hỉ khánh này.

“Ca, đừng nhìn nữa” Quan Phượng nhỏ giọng nói: “Mau núp đi! Ngươi hạ quá nhiều rồi! Lỡ lát nữa hắn uống rượu ngửi ra mùi…”

A Đẩu lúng ta lúng túng hạ một đống mê dược vào trong rượu giao bôi, lại thò đầu ra nói: “Đám nha hoàn đâu?”

Quan Phượng đáp: “Mới bị đuổi đi, sẽ trở về ngay thôi…Ngươi mau núp…”

A Đẩu kéo cửa tủ y phục, suýt nữa đã bị cái chăn thật dầy đổ xuống đè chết, cắn răng vác nó nhét trở vào trong tủ, nói: “Núp ở đâu?”

Chỉ nghe tiếng chiêng trống ngoài tân phòng ngày càng gần, A Đẩu vén chiếc chăn sau lưng Quan Phượng, nhưng lại bị Quan Phượng nhéo cánh tay, ăn đau nói: “Được được, không nháo nữa, ta xuống” Bèn bò vào gầm giường.

A Đẩu vừa núp xong, ngoài phòng ầm ĩ hẳn lên, tân khách vây quanh Tôn Lượng đi tới.

Dung mạo của Quan Phượng vốn xinh đẹp, mặc giá y đỏ thẫm, dưới ánh nến càng lộ rõ sự mỹ diễm không gì sánh được, nhưng lúc này lại không có nửa điểm tâm tình của một tân nương tử, tân khách rối rít mở miệng trêu chọc, Quan Phượng chỉ tiện tay kéo phượng hà, nói: “Ca ta đâu? Sao không tới?”

Lời kịch này cũng là do Triệu Vân trù tính, vừa để che giấu, vừa hiển lộ tâm trạng thấp thỏm của Quan Phượng, quả nhiên vừa nghe xong, khách khứa đùa bỡn nhao nhao, Lục Tốn cười tiếp lời: “Công Tự thế huynh đang ở bên cạnh Cam Ninh tướng quân, có lẽ đã tự đi tìm vui rồi”

Lát sau nháo động phòng chán chê, Lục Tốn mới cười đóng cửa phòng lại, Quan Phượng và Tôn Lượng đều trầm mặc không nói.

Tôn Lượng tháo hoa đỏ trước ngực, cởi ngoại bào, tới kéo tủ y phục, suýt nữa cũng bị cái chăn chồng chất như núi kia đè chết.

Vội cắn răng đỡ cửa tủ, nói: “Trong động phòng còn thiết lập cơ quan sao”

Quan Phượng đầu tiên là buồn cười, cảm giác xấu hổ đêm tân hôn liền tiêu tan không ít.

Chốc lát sau, A Đẩu thấy giày Tôn Lượng tiến lại gần, đi đến bên giường ngồi xuống, chỉ nghe Tôn Lượng nói: “Ngân Bình”

Quan Phượng khẩn trương vô cùng, cảm thấy đêm nay thật là hoang đường, “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa. Tôn Lượng ngồi bên mép giường, nói: “Ngân Bình…Ngươi…Ừm…”

Nhi tử của cà lăm quả nhiên cũng là một tiểu cà lăm, A Đẩu núp dưới gầm giường, suýt chút nữa đã phụt cười thành tiếng.

Quan Phượng nhíu mày, nói: “Có gì cứ nói”

Tôn Lượng ngừng chốc lát, có lẽ là đang cười, hỏi: “Ngân Bình, ngươi nhớ nhà không?”

Quan Phượng trầm mặc không đáp, Tôn Lượng lại nói: “Vài ngày nữa ca của ngươi sẽ trở về, sau này ngươi một thân một mình ở Đông Ngô…Nếu ta làm cho ngươi giận, mong ngươi rộng lòng tha thứ”

“Chuyện của phụ thân và Lưu thế bá, suy cho cùng là ân oán của bọn họ, ta biết ngươi không muốn gả qua đây. Nhưng ta đã thú ngươi rồi, nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi, ngày nào đó Giang Đông và Ích Châu…dấy lên chiến hỏa, dù có tranh đấu gì, Tôn Lượng ta trước sau vẫn là phu quân của ngươi, chuyện…chuyện này…Aiz”

Tôn Lượng vòng vo nói mấy câu, A Đẩu chợt phát hiện ra tiện nghi muội phu này không đến nỗi đáng ghét lắm, hắn hiểu ý của Tôn Lượng, cho dù Ngô Thục nhị quốc kết hạ thâm thù, địa vị của Quan Phượng cũng không vì vậy là lung lay, với tư cách là nhi tử Tôn Quyền mà nói, thì đây chẳng khác nào một lời hứa hẹn.

Quan Phượng khẽ nói: “Ta là nữ nhi của Quan Vũ…”

Tôn Lượng thở dài, đáp: “Ta biết”

Tôn Lượng và Quan Phượng nhìn nhau chốc lát, rốt cuộc tâm ý tương thông. Tôn Lượng xoay người lấy rượu giao bôi qua, nói: “Uống thôi, tương lai còn dài, qua năm này còn có năm sau, kể từ đêm nay, chúng ta chính là phu thê”

Nghe đến đây, A Đẩu chợt nhớ tới lời Triệu Vân nói với mình vào đêm Nguyên tiêu kia.

Có những lời cho dù đêm nay nói không thành câu, nhưng tương lai còn dài, có khác biệt gì?

Yên lặng hồi lâu, có lẽ hai người đã uống rượu giao bôi rồi, lại nghe leng keng một tiếng, Quan Phượng khẩn trương vô cùng, vội không ngừng cúi xuống đất nhặt chung rượu, nhưng lại bị Tôn Lượng ngăn cản: “Để ta”

Khóe miệng A Đẩu hơi giật giật.

Nha đầu ngốc nghếch này! Ngay cả chung rượu cũng cầm không xong!

Tiếp theo, hắn cùng Tôn Lượng đang khom xuống nhặt chung rượu ngơ ngác nhìn nhau, Tôn Lượng hoàn toàn không ngờ tới A Đẩu lại núp dưới gầm giường, thất thanh kêu: “Đại cữu?!”

A Đẩu kéo tay Tôn Lượng, từ dưới gầm giường chui ra, hắc hắc cười nói: “Ta…Ta tới để…Ta tới để nháo động phòng, kết quả uống quá chén…ngủ quên luôn”

Tôn Lượng vừa mới uống rượu giao bôi hạ mê dược, đầu óc hơi choáng váng, chỉ cảm thấy A Đẩu xuất hiện ở nơi này là không ổn, nếu có ý định tới nháo động phòng, mới rồi sao Quan Phượng lại hỏi…Nghĩ đến đây, dược tính phát tác, váng đầu buồn nôn, nói:

“Ta, bụng ta khó chịu quá, đại cữu ngươi chơi đi” Nói xong muốn xoay người ra khỏi phòng đi nôn.

Ta chơi? Chơi muội ta hả? A Đẩu dở khóc dở cười, biết Tôn Lượng sắp ngất rồi, lúc này sao có thể cho phép hắn đi được! Lập tức cùng Quan Phượng một trái một phải, bắt lấy cánh tay Tôn Lượng, thần trí Tôn Lượng tỉnh táo lại chút ít, biết trong đó nhất định có trá, nói: “Các ngươi muốn làm gì?” Càng liều mạng giãy dụa, hất Quan Phượng ra, kéo A Đẩu lao ra ngoài phòng.

“Ê! Chờ đã!” A Đẩu sợ kêu to sẽ gọi thị vệ đến, lại không dám ra sức kéo.

Thấy Tôn Lượng sắp chạy thoát, trong cái khó ló cái khôn, đưa chân móc cửa tủ y phục kia, Tôn Lượng hô: “Ngườ…”

Tiếng “Người tới” còn chưa ra khỏi miệng, cái chăn thật dầy trong tủ đã như dời non lấp biển nện xuống, cùng đè hai người bọn họ bên dưới.

A Đẩu giãy dụa, thấy Tôn Lượng đã sắp hôn mê, bèn bất phân phương hướng, choáng váng đầu óc từ trong chăn bò ra.

Quan Phượng cầm cái ghế đẩu, đau buồn nói: “Phu quân, Ngân Bình đã phụ ngươi”

Bèn đập xuống gáy Tôn Lượng, thế giới an tĩnh.

A Đẩu thở dốc mấy hơi, tim đập lợi hại, nói với Quan Phượng: “Tiểu…cà lăm này không tồi, có thể gả được”

Cùng lúc đó, ngoại thành Kiến Nghiệp.

Tào Chương dẫn mấy chục tên tùy tùng, đêm hôm rời thành, cưỡi môt con Thanh thông phi băng băng trong bóng tối. Nhưng bất giác lại ngừng bước trên quan đạo thành Tây.

Tào Chương nghi hoặc khó hiểu, vỗ vỗ đầu ngựa, con ngựa dường như ý thức được có vật kinh khủng gì đó trong bóng tối, quay đầu muốn chạy.

Đám tùy tùng rối rít tiến lên, thấy một người toàn thân hắc y đứng dưới một gốc cây.

“Tào Tử Văn?” Thanh tuyến của nam nhân kia từ tính cuốn hút, nhưng khi nhả từng từ lại hơi hàm hồ, giống như đã lâu rồi không nói chuyện, phát âm cứng nhắc.

Tào Chương trầm giọng nói: “Phải, không biết đại danh huynh đài là?”

Tào Chương vốn dũng mãnh, thể lực hơn người, võ kỹ tinh xảo, trong thế hệ đồng lứa ở Lạc Dương, võ kỹ gần như lấy hắn làm đầu. Thấy hắc y nhân nọ tựa lưng vào thân cây, thờ ơ mà đứng, rất có khả năng là địch chứ không phải bạn, lập tức giũ trường kiếm, nói: “Huynh đài có gì chỉ giáo?”

Hắc y nam tử kia không đáp lời nữa, Tào Chương muốn hỏi tiếp, đột nhiên cổ họng chợt lạnh, sau đó toàn thân tê dại, mất hết tri giác.

Khoảnh khắc bị Kế đô la hầu thuấn ngục tiễn ghim vào cổ họng, hắn nghe được câu nói chế giễu sau cùng: “Coi chừng ám tiễn”

Mấy canh giờ trước, gần tảng sáng, dưới ánh đèn, Tôn Thượng Hương mở to đôi mắt đỏ bừng mệt mỏi, cắn đứt sợi chỉ cuối cùng, cất kim thêu.

Triệu Tử Long nói: “Quận chúa thức sớm quá”

“Không phải thức sớm, mà là cả đêm không ngủ” Tôn Thượng Hương chậm rãi nói: “Cái năm ta gả đi, nha đầu Quan Phượng chỉ cao từng này” Nói xong lấy tay so bên đầu gối, ngẩng đầu cười nói: “Không ngờ chỉ mới chớp mắt đã gả cho người ta rồi, hôm nay nàng thành thân, nhị ca cũng không cho ta tới nhìn, xem ra đã quyết tâm giam giữ ta trong viện này cả đời rồi”

Triệu Vân ngẫm nghĩ, thở dài, nói: “Lúc ta ôm A Đẩu ra hắn còn nhỏ hơn thế nữa, hôm nay vừa chớp mắt, cũng đã tới tuổi thành thân rồi”

Tôn Thượng Hương gật gật đầu, mỉm cười không nói, xếp gọn đồ thêu: “Các ngươi sắp đi sao?”

Triệu Vân gật đầu: “Ám tiếu* tứ phía đã bị Tử Long loại bỏ rồi, tiểu chủ công sai ta tới mang quận chúa về Ích Châu” [*lính gác ở những vị trí kín đáo]

Tôn Thượng Hương nói: “Về để tiếp tục uống chén thuốc đắng ngắt quân sư ngao à?”

Triệu Vân nghi hoặc hỏi: “Sao quận chúa nói vậy?”

Sau khi về Đông Ngô, Tôn Thượng Hương được tiểu Kiều bắt mạch, mới biết trong thang thuốc của Gia Cát Lượng lúc trước có kỳ quái, giờ thầy Triệu Vân tới đón, nhịn không được vạch trần chuyện này ra ngay lập tức, nhưng xem thần sắc của Triệu Vân, thấy không giống như đồng lõa, bèn thở dài, nói: “Ngươi giúp ta mang ít đồ trở về, ta không đi đâu”

Triệu Vân nghe ra trong lời nói này có ý khác, nhưng thời gian không thể trì hoãn, nhìn lên vách tường trong phòng, thấy binh khí treo trên tường, lòng nảy sinh ý định, nói: “Nghe đồn lúc nhỏ quận chúa học võ, từng lập chí chinh chiến sa trường như nam nhi, hôm nay rúc trong tiểu viện này, không màng thế sự, tâm tình đã thay đổi rồi sao? Nếu tâm tình đã đổi, thì tại sao còn treo đao binh trong khuê phòng?”

Tôn Thượng Hương ngẫm nghĩ, nói: “Thôi được, nói rõ cho ngươi biết luôn, ngươi đừng kể lại với A Đẩu, tránh cho phát sinh thêm rắc rối. Đại tẩu tử kia của ta mỗi ngày đều sai người đưa thuốc tới, uống thuốc đó xong, ta sẽ không thể rời bỏ Giang Đông nửa tháng”

Sắc mặt Triệu Vân đột biến, hít vào một hơi, không biết đáp lời thế nào.

Tôn Thượng Hương bật cười nói: “Không ngờ Tử Long tướng quân cũng quan tâm tới an nguy của ta như vậy, thật là ngoài ý muốn”

Tôn Thượng Hương bị đại Kiều hạ độc dược mãn tính, nếu không có giải dược, rời Kiến Nghiệp sẽ chết…Dù Triệu Vân trí dũng song toàn, lúc này cũng không còn cách nào khác.

Triệu Vân thuận miệng nói: “Ngươi đối với A Đẩu cực tốt, Tử Long thấy hết trong mắt, đương nhiên không thể bạc đãi ngươi…Tuy nói quân sư…” Suy nghĩ hồi lâu, lại nhíu mày nói: “Ngươi có biết cách điều chế thuốc này không? Đại Kiều ở đâu? Ngươi hãy dẫn ta đi một chuyến”

Tôn Thượng Hương không đáp, ngược lại cười nói: “Ban ngày trong phường có lời đồn đãi, bảo rằng A Đẩu là do Tử Long tướng quân sinh ra, tướng quân có đối sách gì?”

Triệu Vân nhướng mày nói: “Dao ngôn chỉ vu trí giả” [*ý nói lời đồn vô căn cứ, chỉ cần là người có đầu óc, sau khi nghe xong sẽ cười cho qua chuyện, không thể tiếp tục lưu truyền được nữa]

Tôn Thượng Hương nói: “Tướng quân có từng ngẫm qua, A Đẩu nghe được lời này sẽ nghĩ thế nào không?”

Triệu Vân trầm mặc, Tôn Thượng Hương thở dài: “Ngươi một mình tới đây, những người còn lại đâu? Ngươi không trông chừng nó sao?”

Triệu Vân mỉm cười: “A Đẩu không còn là tiểu hài nữa, hắn đã có thể đảm đương một mình, ngươi, đại Kiều, Tôn Quyền, chư tướng Giang Đông, lần này thật sự đã đánh giá thấp hắn, mai sau nhất định sẽ hối hận không thôi’

Quan Phượng xé toạc chiếc váy đỏ thẫm, từ cửa sau gian phòng bò ra, A Đẩu hây dô hây dô dùng vai vác thân thể Tôn Lượng ra ngoài, Quan Phượng tiếp lấy ở ngoài cửa sổ, hai người lần mò lẻn qua hậu hoa viên, không có thị vệ tuần tra nào, hẳn đã đi uống rượu cả rồi.

A Đẩu châm một đoạn mê hương nhét vào trong khe cửa sương phòng hậu viện. Lát sau, ngay cả người gác đêm trong phòng thị vệ cũng chẳng còn tiếng động, Quan Phượng rón rén vịn tường viện, trèo lên đầu tường.

“Vừa rồi không có nện chết hắn chứ…” Quan Phượng lo lắng hỏi, “Ca, hắn mà chết là ta sẽ phải thủ tiết đó”

A Đẩu cắn răng vác Tôn Lượng, lại nắm lấy cánh tay hắn đưa lên cao, đáp: “Hây…dô…Không có nện chết…Cơ thể người chết…sẽ cứng”

Bò lên tường viện, thở dốc nửa ngày, nói: “Ngươi xem không phải còn mềm sao…Cứng không nổi…Khổng Tử nói, lấy đức báo đức; lấy…ghế báo oán, nện người nhất định phải dùng…ghế” Kế đó nhảy xuống, vững vàng tiếp đất.

Đang muốn quay đầu lại thì Quan Phượng đã đẩy Tôn Lượng đang hôn mê bất tỉnh xuống nện cái bẹp vào A Đẩu, A Đẩu lảo đảo, suýt nữa chầu trời.

Sắp tới canh năm, trên đường không một bóng người, phía xa nước sông như triều, vỗ vào bờ đá, tuốt phía đông có một chiếc thuyền lớn lờ mờ ánh đèn, đó là chiếc thuyền tiếp ứng mà Vu Cát chuẩn bị, hẳn là thị vệ tùy hành từ Ích Châu tới đã sắp xếp ổn thỏa.

A Đẩu và Quan Phượng nửa kéo nửa ôm chạy chầm chậm dọc theo con đường dài ngoài bến tàu, đem Tôn Lượng đi về phía thuyền lớn.

Đột nhiên trong dân trạch ven đường, đèn đuốc đồng loạt phát sáng, chiếu con phố sáng như ban ngày.

Thái Sử Tử toàn thân cương giáp, tay cầm trường cung, tiễn đã lên dây, chỉa vào A Đẩu, lạnh lùng nói: “Cứ đinh ninh Lục Bá Ngôn an bài thế này là thừa thải, ai ngờ đêm nay quả thật đã đợi được tặc”

“Ca, làm sao bây giờ…” Quan Phượng nhỏ giọng hỏi.

“Mặc kệ” A Đẩu đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui