“Bệ hạ lại bỏ nhà đi mất rồi_____!”
“Bệ hạ_____”
“Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi bệ hạ bệ hạ bệ hạ…Hội thơ trung thu a! Khoa cử tam giáp còn đang chờ trong hoa viên kia kìa, bệ hạ đi đâu rồi! Thái phó! Ngươi cần phải cứu tiểu nhân a_____”
Một chân của Triệu Vân bị Lễ bộ thượng thư ôm lấy, gian nan mà qua lại trong cung điện, kéo hắn đi một đường, hô: “Kinh Trầm Kích! Kinh Trầm Kích! Thái úy đâu? Thái úy ở chỗ nào?”
Khương Duy buộc tốt dây mão, vội vội vàng vàng chạy qua hỏi: “Sư phụ, bệ hạ đâu?”
Triệu Vân đáp: “Không rõ, nghe bảo vừa quá tiết xong liền trốn mất rồi, ta đi Tây cung, ngươi tới tìm thừa tướng hỏi thử? Không chừng Nguyệt Anh biết hắn ở đâu đấy”
Khương Duy đi tìm Hoàng Nguyệt Anh, Triệu Vân kéo Lễ bộ thượng đi tới trước cửa Tây cung, lớn tiếng gọi: “Kinh Trầm Kích!”
Lữ Bố mặt mày hờ hững, đầu đội trĩ kê vĩ quan, thân mặc kim giáp đứng trong viện tử, xung quanh bu đầy mấy con vật nhỏ mà A Đẩu nhận nuôi lúc rảnh rỗi ra ngoài đi dạo, có lợn sữa, có chó có mèo, có se sẻ bồ câu, có một bé ngựa con bị thương ở chân, kế bên còn có một bé voi con đến từ Nam Cương do Mạnh Hoạch tặng nữa.
“Không có ở chỗ ta” Lữ Bố thờ ơ nói.
Triệu Vân nói: “Sao lại bỏ nhà đi bụi rồi”
Lữ Bố sửa lỗi: “Đó kêu là ‘Cải trang vi hành’.”
Triệu Vân nói: “Hội thơ trung thu tính sao đây? Văn võ trạng nguyên đều đang chờ ở ngự hoa viên kìa. Lương Châu hầu cũng có mặt”
Lữ Bố nói: “Ta đi gặp hai người bọn họ một lát”
Triệu Vân: “…”
Trong căn đình nhỏ ở bên hồ Thái Dịch.
“Ô ô ô_____” Cam Ninh dùng lệ rửa mặt, vén bào khâm, một chân giẫm lên lan can, nức nở nói: “Đêm trăng sáng như vậy, bảo ta làm sao không thương tâm? Ta tự sát đi cho rồi a”
“Ai ai”
Cam Ninh đang định nhảy xuống, nhưng bị A Đẩu giữ chặt, Cam Ninh cũng đâu phải thực sự muốn nhảy, chỉ ngạo kiều chút thôi ấy mà, hơn nữa hồ Thái Dịch cạn như vậy, cẩm phàm tặc* bơi giỏi, nhảy xuống cũng chết không nổi. [*cẩm phàm là buồm gấm, ý chỉ hải tặc]
A Đẩu nói: “Aiz, ngươi phải hiểu rằng, nhân sinh ắt có kẻ tình si, hận này can hệ gì gió trăng. Tội tình gì? Miễn cưỡng không hạnh phúc. Yêu phải thẳng nam chính là một tràng bi kịch…”
“Đều tại ngươi!” Cam Ninh phẫn nộ quay đầu qua nhìn A Đẩu, trước đó không lâu Cam Ninh tính cường thưởng dân nam, chuốc xuân dược người ta, lúc muốn kéo vào trong tẩm điện ấy ấy thì lại bị cả đống người ngăn cản, rồi đem mỹ nam tử vừa bị uống xuân dược kia ôm về.
“Nếu không phải ngươi dẫn đám người Hàn lâm viện tới phá hỏng chuyện tốt của lão tử!” Cam Ninh tức giận nói: “Thì đã sớm giành tới tay rồi!”
“Ngươi còn lý sự hả!” A Đẩu xù lông nói: “Lão tử ở trên thi đình! Ngươi ở dưới lại chuốc xuân dược tiến sĩ! Người ta là rường cột quốc gia! Ngươi mà đ*t trạng nguyên, Vân thúc còn không mắng chết ta sao!”
Cam Ninh nói: “Không quản nữa! Ngươi phải chịu trách nhiệm!”
A Đẩu nói: “Ngươi mau đi bồi tội với cục cưng đi…”
Cam Ninh: “Không đi!”
“Không đi thì thôi” A Đẩu tung một cước đạp Cam Ninh rớt xuống nước, bên kia Tào Chân dẫn một đám thị vệ đi tới, nói: “Bệ hạ!”
Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được rồi.
A Đẩu nói: “Lương Châu hầu, ngươi tới đúng lúc lắm…”
Tào Chân nói: “Mau mau mau…Mọi người sắp phát điên lên hết rồi, tới ngự hoa viên…”
Nói xong cũng không thèm nghe A Đẩu giải thích, kéo tay A Đẩu đi ngay, Cam Ninh gọi: “Ê, hai ngươi”
Cam Ninh ướt nhẹp bò lên, đi thay y phục, cũng chạy tới ngự hoa viên. A Đẩu theo Tào Chân băng qua hành lang dài, vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Cái tên Cam Ninh kia cư nhiên chuốc xuân dược cho trạng nguyên của lão tử…”
Tào Chân: “…”
“Vậy mà sau đó người nọ vẫn đứng nhất được?” Tào Chân nói: “Mặc bộ này, ta ở Lương Châu kêu bọn họ chiếu theo dáng người ngươi mà may đấy”
A Đẩu đổi y phục mới, nói: “Đáng thương cho cái tên bị uống xuân dược kia, mặt mày đỏ bừng, mắt sóng sánh thu ba, rơi cả lệ, vừa thở dốc vừa ngồi làm bài, cái vật nọ dựng thẳng đứng, cuối cùng cư nhiên còn đoạt trạng nguyên…”
“Nhân tài a!” Tào Chân không khỏi kinh thán.
“Đúng a, thực sự là nhân tài” A Đẩu nói: “Lát nữa đi hàn huyên với hắn, kêu Cam Hưng Bá mời rượu bồi tội cùng hắn, nói rõ ra coi như xong”
Tào Chân dẫn A Đẩu tới ngự hoa viên nhập tiệc, phía chân trời trăng sáng vạn dặm, nhân gian xa hoa trụy lạc, Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh đi thăm thân thích chưa trở về, trong ngự hoa viên A Đẩu ngồi ở thượng vị, phía bên trái trở xuống theo thứ tự là ba chiếc ghế trống của Triệu Vân, Lữ Bố, Cam Ninh, tiếp theo là Văn trạng nguyên, Võ trạng nguyên, Thám hoa lang, Bảng nhãn. Còn bên phải trở xuống là vị trí của khách_____Phiên tướng Lương Châu hầu Tào Chân, phía sau Tào Chân là Đặng Ngải.
Tư Mã Chiêu và Khương Duy, lục bộ thượng thư ngồi ở bàn tiệc khác, thấy A Đẩu tới thì đều thở phào nhẹ nhõm.
“Bệ hạ đến_____”
“Sao lại sắp xếp vị trí như vậy, thoạt nhìn kỳ cục quá…Sao Cam tướng quân lại ngồi chung bàn với Thái phó Thái úy?” Khương Duy nói: “Chủ không ra chủ, khách không ra khách”
“Bệ hạ đích thân xếp đấy” Tư Mã Chiêu nhỏ giọng nói: “Lần trước ở kỳ thi đình, Cam tướng quân chuốc xuân dược khảo tử…”
Khương Duy vội suỵt suỵt suỵt ra hiệu Tư Mã Chiêu chớ có nói ra, lục bộ thượng thư thấy hai người bọn hắn rầm rì, lại rối rít hiểu ý gật đầu, thế là Hộ bộ thượng thư mới nói với Binh bộ thượng thư: “Trạng nguyên lang lần này thật đúng là nhân tài a”
“Đúng đúng…” Chúng lão đầu tử nhao nhao tán thành gật đầu, thấy Thái sơn đổ mà không biến sắc, rất có tài năng, uống phải xuân dược còn có thể đoạt được trạng nguyên, đủ thấy nghị lực phi phàm, mai sau ắt trở thành rường cột quốc gia.
Khi A Đẩu ngồi xuống, thì Lữ Bố đang hỏi Võ trạng nguyên rằng: “Ngươi chơi Tam Quốc sát chưa?”
“Tam…Tam Quốc sát?” Võ trạng nguyên cao lớn thô kệch, mặt mày mờ mịt thắc mắc.
A Đẩu nói: “Được rồi được rồi, hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì*, trước kính các vị ái khanh một chung, Cam Hưng Bá ngươi lăn qua đây cho ta! Đừng có ở ngoài dòm lén nữa!” [*vầng trăng sáng nhô trên biển rộng, tưởng nhớ người nơi chân trời xa]
Hoàng đế nâng chung, đại thần bốn phía rối rít đứng dậy, A Đẩu nói: “Các vị có mặt hôm nay đều là nhân tài của chúng ta, mọi người tự nhiên”
Cam Ninh bưng chung qua, sắc mặt trạng nguyên thoắt cái tái mét, vội giơ tay dùng tụ tử che chung rượu lại, tránh cho bị Cam Ninh bắn dược phấn gì vào nữa, A Đẩu kính rượu xong, mọi người bắt đầu ăn uống, hương hoa quế từ xa bay tới, thật khiến người ta sảng khoái tâm thần.
“Hội thơ trung thu” Lễ bộ thượng thư cầm danh sách qua, nói: “Thỉnh bệ hạ ra đề”
A Đẩu và Tam giáp tán gẫu mấy câu, nghĩ tới gì đó, nói: “Đối thơ đi, trẫm ra một câu, các vị nối tiếp”
“Câu đầu tiên là…” A Đẩu suy nghĩ thật lâu, rồi nói: “Nhất dạ bắc phong khẩn” [*một đêm gió bấc nổi]
Mọi người: “…”
A Đẩu làm động tác thỉnh, trạng nguyên ngẫm nghĩ, rồi nói: “Thiên lý quế hoa khai*, ờ…Trăng sáng…” [*Hoa quế nở ngàn dặm]
“Sai rồi sai rồi” A Đẩu nói: “Đáp án đúng chuẩn là: khai môn tuyết thượng phiêu” [*Mở cửa tuyết còn rơi]
Tất cả mọi người: “…”
“Thơ hay!” Lữ Bố gõ gõ đũa vào chung rượu, gật đầu nói.
A Đẩu nói: “Bỏ đi, cái này khó quá, đổi cái khác, nhân hữu âm tình viên khuyết, nguyệt hữu bi hoan ly hợp, câu tiếp theo” [*người có tối sáng tròn khuyết, trăng có vui buồn hợp tan, này là ẻm nói ngược, phải là trăng có tối sáng tròn khuyết, người có vui buồn hợp tan mới đúng]
Trạng nguyên: “…”
“Ngươi biết không?” A Đẩu hỏi thám hoa.
Thám hoa vắt óc suy nghĩ, minh tư khổ tưởng nói: “Nhân hữu âm tình viên khuyết…Cái này, thơ của bệ hạ hơi khó”
A Đẩu nói: “Đáp áp đúng chuẩn là: đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên” [*chỉ mong người trường thọ, nghìn dặm chung bóng thiền quyên]
Câu này khiến tất cả mọi người trong buổi tiệc đều kinh hãi, rối rít lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, giữa tiệc tĩnh lặng như tờ, A Đẩu khiêm tốn gật đầu nói: “Quá khen, quá khen rồi”
Tào Chân phụt một tiếng phun sạch rượu ra ngoài. A Đẩu thấy Tam giáp khoa cử năm nay không có ai hợp với cái tính hoang đường cổ quái của mình, không khỏi cảm thấy nhàm chán, bỏ đi bỏ đi, nói tiếp: “Thêm câu nữa, đối không được thì thôi. Thiên thương thương, dã mang mang, câu tiếp theo” [*trời xanh xanh, cánh đồng bao la]
“Nhất thụ lê hoa áp hải đường!” Trạng nguyên lập tức giành đáp. [*cây hoa lê đè cây hải đường, hay còn có nghĩa là trâu già gặm cỏ non]
A Đẩu hết hồn, hỏi: “Ngươi cũng xuyên việt tới hả?”
Trạng nguyên: “???”
Tào Chân nói với A Đẩu: “Đây là thơ của bệ hạ, lúc trước thần đã kêu người ta sao chép lại”
A Đẩu hài lòng gật đầu nói: “Ờ đúng đúng, trí nhớ của ngươi tốt lắm, là thơ của trẫm”
Triệu Vân rốt cuộc nhìn không nổi nữa, bưng rượu nói: “Không bằng bệ hạ chỉ thị một đề, kêu mỗi người bọn họ viết một bài văn đi”
A Đẩu nói: “Cũng được, mệnh đề viết văn tên là ‘Một ngày vui vẻ giữa ta và bệ hạ’, mọi người cứ tùy ý phát huy, tới, uống rượu, mọi người không cần ngồi nữa, vừa uống vừa tự nhiên dạo chơi đi”
Mọi người uống đến say sưa, tiệc rượu chưa tàn, Cam Hưng Bá kéo trạng nguyên đi nói chuyện, nhưng A Đẩu đã ngồi không yên nữa, ngồi dưới rừng hoa quế, uống đến nóng bừng cả mặt, nửa người trên dựa vào ngực Triệu Vân, hai chân gác lên đùi Lữ Bố, văn thần võ tướng và đám phi tần rối rít đi vào rừng hoa quế hàn huyên.
Tào Chân xoa cánh tay bả vai cho A Đẩu, cùng Lữ Bố và Triệu Vân tán gẫu chuyện ở Lương Châu, Cam Ninh sau khi tiễn trạng nguyên đi, cũng qua bóc đậu phộng cho A Đẩu, còn Khương Duy thì kêu người ta lấy lò than nhỏ tới, ở một bên pha trà giải rượu cho A Đẩu. [ôi toàn mỹ nam, GATO quá (ᗒᗣᗕ)՞]
A Đẩu dựa vào Triệu Vân, cảm giác được ngón tay của Lữ Bố đang gãi gãi lòng bàn chân mình, bèn cười nói: “A, đừng”
Lữ Bố bật cười, Triệu Vân mỉm cười lắc đầu, A Đẩu cứ thế dựa dựa rồi thiếp ngủ, phía trên rừng quế hoa là bầu trời đêm quang đãng vạn dặm, ánh trăng như nước.