Gió to bốc thẳng lên, đem mây đen nặng nề vô biên vô hạn khuấy đảo, như vị thần khổng lồ đưa tay xé chúng thành bông nát.
Đầy trời sao lại xuất hiện trên không trung, gió cuốn mây tan xông thẳng tới, tựa như đá chìm đáy biển bị Tinh đồ nuốt sạch sẽ.
Ngắn ngủi mấy hơi thở sau đã không còn bóng mây đen nào, chỉ có ngàn sao càng lộng lẫy hơn trước.
"Uỳnh ...."
Một đạo sấm sét dường như phẫn nộ nổ vang.
Nguyên là một chưởng của "Tư Tinh Di" đánh vào đỉnh đầu Y Lan.
Trên người ác tướng cao lớn truyền ra âm thanh bạo liệt, từ thiên linh cái cấp tốc nứt vỡ.
Đồng thời, mấy sợi dây đàn đâm ra, như đỉa ngửi thấy mùi máu, bám theo sát phía sau "Tư Tinh Di", một chia làm hai, hai chia làm bốn, trong nháy mắt như một tấm lưới phong tỏa khắp nơi.
Cầm Di Âm lúc này đã hóa đi cổ cầm trong ngực, tay phải nhìn như tùy ý ôm lấy một huyền, chợt ngón tay trỏ vẩy một cái, lưới dây đàn trong khoảnh khắc liên tiếp bạo phát, ma lực tràn trề ầm ầm nổ tung.
Trong phút chốc tinh vân bay ra, mấy sợi dây đen nhằng nhịt khắp nơi.
Không gian vốn nên vô hình lại bị hắn mạnh mẽ cắt chém, những ngôi sao vỡ vụn như cát mịn rải ra.
Thân ảnh "Tư Tinh Di" từ giữa bắn nhanh, trong chớp mắt bức đến trước mặt Cầm Di Âm.
Nháy mắt này, cuồng phong phất tóc mái của "Tư Tinh Di" lên, lộ ra mắt trái trước sau hắn vẫn che giấu.
Ở khoảng cách gần như vậy, thân ảnh Cầm Di Âm không thể tránh khỏi mà phản chiếu trong mắt hắn.
Trong con mắt màu vàng kia đột nhiên hiện lên pháp luân màu đen, vừa vặn cuốn lấy cái bóng nhỏ bé không đáng kể trong con ngươi kia.
Cùng lúc đó, sau lưng Cầm Di Âm cũng có đồng dạng pháp luân đột ngột hiện ra, khóa lấy khí thế toàn thân hắn!
Pháp luân đột nhiên co rút lại, Cầm Di Âm tựa như hoa trong gương, trăng trong nước theo một tiếng vang giòn nứt toác ra.
Nguyên bản đây chỉ là một khuôn mặt người, mà chân thân hắn hiện ra sau lưng "Tư Tinh Di", cùng Phi Thiên Tôn chẳng biết đuổi đến từ lúc nào liên thủ kết ấn.
Chỉ thấy huyết quang hiện lên, một tia sáng đỏ sậm từ đầu ngón tay hai người bắn mạnh mà ra.
Phía dưới vô số ma khí như được triệu hoán, toàn bộ hóa thành gió mà lên, chớp mắt liền ngưng vào trong đó.
Tia sáng hóa thành một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén, chỉ khẽ động sao trời liền như khuấy biển, mạnh mẽ phá tan Thái Cực đồ, tại chớp mắt "Tư Tinh Di" xoay người, ầm ầm đập vào lồng ngực hắn!
Sau một khắc, chân trời phong lôi mãnh liệt, Giác mộc Giao, Tỉnh mộc Ngạn, Khuê mộc Lang cùng Đấu mộc Giải bốn phương trận linh cùng nhau bay ra.
Vạn người không dám mở mắt mà nhìn, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Cho dù là phàm nhân hay tu sĩ, đều tại khoảng khắc này nằm sấp xuống, không ai dám to gan trực diện uy lực của thần ma.
Ánh sáng tan đi, Cơ Khinh Lan là kẻ đầu tiên giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy Phi Thiên Tôn cùng Cầm Di Âm hai bên trái phải bay ra, Tinh đồ phía chân trời đã biến mất không còn tăm hơi, hai mươi tám tinh tú một lần nữa hóa thành chấm nhỏ đầy trời, như cát vụn tập hợp trong một cái Vân oa (*) cực lớn, mỗi ngôi sao đặt trong đó đều nhỏ bé như một hạt cát.
[(*) vân oa: một dạng mây tụ lại thành hình xoáy ốc, có thể tạo ra vòi rồng]
"Tư Tinh Di" đứng ở giữa Vân oa.
Vừa rồi tia sáng kia sau khi va vào hắn lập tức tan ra, trực tiếp dung nhập vào trong bộ thân thể này.
Đó là ô trọc của Quy Khư ma khí cùng tam độc ác linh trong Huyền Minh mộc do chấp tướng chúng sinh kết thành.
Thứ này đối với thân thể thiên linh chí thuần chí tịnh mà nói, tựa như kịch độc đối với phàm nhân.
Bởi vậy, dù cho hắn vẫn đứng vững vàng như cũ, linh quang trên người lại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được ảm đạm đi, có vết nứt nhỏ hẹp từ đầu ngón tay bắt đầu xuất hiện, từng chút từng chút mở rộng lan tràn.
Độc chiêu đắc thủ, trên mặt Phi Thiên Tôn cũng không có nửa điểm đắc ý, thần sắc thậm chí có chút khó coi.
Tiếng khóc sơ sinh kia còn nghe bên tai.
Hắn nhìn về phía Vân oa tụ hợp các ngôi sao.
Cuồng phong đem tất cả âm thanh phía dưới đều cuốn lên tới, hắn có thể tinh tường nghe thấy thanh âm nguyên bản ầm ĩ hỗn loạn dần dần không còn, thay vào đó chính là một tràng tiếng tụng kinh làm cho hắn buồn bực mất tập trung.
"Hóa hồn phù..." Cầm Di Âm dĩ nhiên cũng nghe được.
Hắn cảm giác từ trong Vân oa truyền ra khí tức quen thuộc, khóe môi hơi vểnh lên "Đại đế, xem ra ngươi một bước cờ kém rồi a."
Lúc này cách giờ Tý chỉ còn không tới một khắc.
Tiếng nguyền rủa oán hận nguyên bản trong kế hoạch hắn dùng để áp chế "Tư Tinh Di" lại im bặt đi, dân chúng "tuyệt xử phùng sinh" cho dù đối với Thần đạo có hay không vẫn còn tồn tại tín ngưỡng, đều sẽ như người sắp chết chìm nắm chặt một cọng rơm cuối cùng.
Trái lại so với bao nhiêu năm trôi qua thói quen tạo thành vô thức, khiến Vong sinh vong ngã kinh có hiệu quả thanh tịnh linh hồn, trong khoảng thời gian ngắn bao trùm Đàm cốc, không chỉ có thể giúp bọn họ chống đỡ bảo trì tỉnh táo, còn vì "Tư Tinh Di" bổ sung nguyện lực, bằng không một chiêu vừa nãy kia có thể triệt để phá vỡ bộ thân thể này của hắn.
Càng bất lợi chính là, Lạc Tinh trận vốn là một trận pháp khó giải, hiện tại lại thêm Hóa hồn phù dung nhập trong đó, uy lực so với thời điểm lúc trước vây nhốt một phương Ma Vực chỉ có hơn không kém.
Thế cuộc tốt đẹp trong khoảnh khắc đảo ngược, bây giờ bị áp chế lại biến thành hai người bọn họ.
Phi Thiên Tôn ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm: "Sớm biết không nên theo ngươi tùy hứng, nương tay đối với yêu hồ kia."
"Huyền Võ pháp ấn giấu ở trong mắt trái hắn, ta đã nhìn thấy." Cầm Di Âm đối với câu nói này của hắn không tỏ rõ ý kiến, trái lại nhìn về phía "Tư Tinh Di" cười lạnh "Móc ra là được!"
Từ lúc khai chiến, "Tư Tinh Di" liền ít nói kiệm lời, hiện tại rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng: "Các ngươi cho Huyền Vũ là cái gì?"
Phi Thiên Tôn nhìn thấy vết nứt trên người hắn đã lan đến cổ, nghĩ như thế nào cũng là mình giành phần thắng lớn hơn.
Nhưng mà câu này của "Tư Tinh Di" hỏi ra, bỗng dưng khiến trong lòng hắn dâng lên hàn ý.
Cầm Di Âm ánh mắt lạnh lùng, dưới chân xoay chuyển một chút, thân hình trong khoảnh khắc xuất hiện ở trước mặt "Tư Tinh Di", bấm tay thành trảo hướng về phía khuôn mặt đối phương, toàn thân ma khí đều tập hợp vào đầu ngón tay, huyễn ảnh Huyền Minh mộc ở phía sau hắn ngưng tụ thành thực chất, vô số cành cây rít gào tấn công đến, xuyên qua xương cốt "Tư Tinh Di", đem hắn đóng đinh trên Vân oa!
Thân thể gần như sắp vỡ vụn, hắn cầm lấy cổ tay Cầm Di Âm, giọng nói nhỏ nhẹ: "Quy xà tương nhiễu, ty thủy chưởng lôi, hình dáng như âm dương giao cảm, được xem là Bắc Cực Huyền Vũ.
Song, Huyền Vũ trời sinh kiếm thuẫn, chưởng mâu đãng ma, tư mệnh trường sinh, chính là chân võ chi tướng."
Chân võ...
Bỗng nhiên, Phi Thiên Tôn sắc mặt chợt biến: "A Âm, lui!"
Chân võ đãng ma, chịu Câu Trần hiệu triệu!
[(*) chân võ đãng ma: sức mạnh thực sự quét sạch tà ma]
Trong Huyền Võ pháp ấn phong ấn nghiệp lực của Thôn Tà uyên, một khi vận dụng tất phải giải khai pháp ấn.
Vì vậy "Tư Tinh Di" không phải là không dám dùng nó, mà là không thể dùng!
Câu Trần chủ thổ, Huyền Vũ chủ thủy, hai bên Ngũ hành tương khắc.
Bởi vậy bọn họ tính kế thiên thời áp chế "Tư Tinh Di", nhưng mà đối phương sớm bày xuống Lạc Tinh trận làm hậu thuẫn, sức mạnh Ngũ hành chịu tinh tú huyền cơ quấy nhiễu.
Thời điểm Câu Trần đại hung, nó khắc chế Huyền Vũ đồng thời lại cùng hô ứng, không cần giải khai pháp ấn ràng buộc liền có thể dẫn ra sức mạnh của Huyền Vũ diệt ma nhiếp linh!
"Tư Tinh Di" không phải thua.
Hắn là đang chờ đến giờ hợi, Câu Trần cùng Huyền Vũ tương ứng, dưới tình huống không phóng thích nghiệp lực lại có thể đem Thôn Tà uyên trấn áp trở về!
"....!"
Cầm Di Âm nhìn thấy pháp luân màu đen trong mắt trái "Tư Tinh Di" xoay tròn gia tốc, hắn không tiếp tục chậm trễ, tay trái đề chưởng đấm thẳng tới.
Chỉ nghe mấy tiếng nổ vang, Vân oa cùng Huyền Minh mộc đồng thời nổ tung, sức mạnh bàng bạc thổi quét ra bốn phương tám hướng.
Cầm Di Âm dựa vào xung lượng này bay lùi ra ngoài, hào quang chân trời biến mất, nhân gian yên lặng như tờ.
Vân oa tiêu tan, một con rắn khổng lồ như thần long hiện thân mà ra, vảy giáp xanh biếc, da thịt xương cốt hơi trong suốt.
Nó đầu đuôi xoay vòng, bên trong liền có một con rùa cực lớn mai lưng đen tuyền hiện lên.
Hai con quấn quanh, chính là Huyền Võ pháp tướng!
"Tư Tinh Di" đứng trên lưng rùa, con rắn lớn vây quanh hắn, hơi nước dày đặc khiến thân ảnh hắn trở nên mơ hồ, chỉ còn dư lại cặp mắt màu vàng băng lãnh thông thấu kia vẫn vô cùng rõ ràng.
"Huyền Vũ linh trạch, khai!"
Quy xà tương liên, thủy linh đại thịnh!
Mây trời cuồn cuộn, chớp nháy sấm vang, trên không trung lần thứ hai mây đen dày đặc, một trận mưa to đột nhiên hạ xuống!
Nước mưa rơi xuống Đàm cốc, khiến cho khô mộc phùng xuân, cây cỏ sinh sôi, xoa dịu thống khổ cho chúng sinh nơi đây.
Bá tánh đang thấp thỏm khủng hoảng vào đúng lúc này tranh nhau ngửa đầu há miệng, nước mưa như cam lộ chảy qua cổ họng, phế phủ dễ chịu.
Nhất thời, bọn họ mới thực sự có cảm giác sống lại một đời, vô số người lã chã rơi lệ trong mưa.
Nhưng mà, theo cơn mưa lớn dần, Ma khí tràn lan bị thủy linh khí tinh khiết không ngừng hòa tan.
Nước mưa càng lúc càng nhiều chảy xuôi trên mặt đất, ngưng kết thành vô số con rắn nước trong suốt, thuận theo kẽ nứt bò xuống vực sâu phía dưới.
Rất nhanh từ bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ của đám ma vật, liên miên không dứt!
"Động thủ...!!"
Phi Thiên Tôn thấy thế, lập tức ở trong lòng truyền lệnh cho Cơ Khinh Lan, đồng thời thân hình như sao băng từ trên trời rơi xuống, hai tay tách ra, trực tiếp ấn lên mặt đất.
Hắn dùng máu tươi tự thân làm dẫn, ma khí đều hướng mặt đất tụ lại, ở trên Thôn Tà uyên ngưng tụ một đạo bình phong như sương, tựa như khoác lên mặt đất một lớp áo bằng máu.
Nước mưa không ngừng ăn mòn huyết vụ, Quy Khư địa khí cũng không ngừng dâng lên bổ sung.
Cơ Khinh Lan trong lòng giật thót một cái.
Hắn dầm mưa đứng dậy, linh lực tập hợp vào hai mắt, rốt cuộc xuyên qua màn mưa cùng rừng cây che lấp, thấy rõ dáng dấp hiện tại của sơn thành.
Nước mưa tuy rằng chỉ nhằm vào ma vật, nhưng mà dưới sức mạnh thần ma kịch liệt va chạm, cho dù tu sĩ hay là phàm nhân cũng nhanh chóng thối lui.
Trong khu phế tích ma khí tập hợp tập dày đặc nhất kia, hiện tại chỉ còn dư lại...!một người.
Hoặc có thể nói, hắn đã không còn là người.
Phụ nhân ôm ấp anh nhi còn chưa kịp khóc lóc tạ ơn, liền được Mộ Tàn Thanh ôm lấy rút đi.
Bên trong phế tích chỉ còn lại Phượng Vân Ca.
Thân thể của hắn dưới cơn mưa to đã hoàn toàn thay đổi đến mức kinh khủng.
Mỗi một giọt nước mưa đều có thể ở trên người hắn ăn mòn ra điểm điểm vết thương, mà hắn trước sau thờ ơ bất động, gần như mờ mịt mà đứng lên, sau đó duỗi bàn tay khô gầy tiếp nhận Thái Tố đan đã biến đến mức hoàn toàn đen kịt.
Khói xanh quanh quẩn, cổ tay Cơ Khinh Lan xoay chuyển, đèn lồng mang theo một làn khói nhanh như chớp tạo thành một cái bình phong.
Hắn hiện tại cách rất gần, có thể thấy rõ từng thần sắc biến đổi trên mặt Phượng Vân Ca, muốn phân biệt đối phương hiện giờ còn tồn một chút ý thức tỉnh táo nào hay không.
Nhưng mà hắn thất vọng rồi.
Tại thời điểm Thái Tố đan tiêu hao hết một tia thanh khí cuối cùng, trên đời liền rốt cuộc không còn Hồi thiên thánh thủ nữa.
Phượng Vân Ca trong thời gian ngắn ngủi này đã biến thành da bọc xương.
Nước mưa ăn mòn không ít cơ bắp trên người hắn, da thịt lại rất nhanh lành lại, xương cốt mơ hồ lộ ra sắc xanh lục, trong con ngươi một mảnh trống rỗng, như xác chết di động.
"Ngươi...!là..
ai..." Thanh âm hắn khàn khàn khó nghe, tốc độ nói cũng rất chậm.
Cơ Khinh Lan thân là quỷ tu đại năng, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu linh hồn trong trong khối này túi da này.
Cho dù Phượng Vân Ca hay là Minh Giáng đều đã biến mất.
Hiện tại chiếm cứ thể xác này chính là một cái hồn phách hoàn toàn mới, dữ tợn xấu xí lại mờ mịt vô tri, chỉ còn chờ hắc thủ sau màn đến đưa nó cải tạo thành dáng dấp mà bản thân hắn muốn.
Vừa nãy Phi Thiên Tôn lệnh cho Cơ Khinh Lan, chính là để hắn lập tức đem kẻ này đưa về Quy Khư.
Trận chiến thần ma này, không biết liên quan bao nhiêu âm mưu tính kế, cuối cùng tại thời điểm Huyền Võ pháp tướng hiện thân, thắng bại đã lạc định.
Mà Phi Thiên Tôn xưa nay đều giỏi xem thời xét thế, mắt thấy lần này không thể lấy được Huyền Võ pháp ấn, ít nhất cũng phải thu được sức mạnh của Minh Giáng, sau đó kịp thời ngăn tổn hại rút lui.
Ánh mắt Cơ Khinh Lan hơi nheo lại: "Minh Giáng đại nhân, ta được Minh Quang nhờ cậy, phụng mệnh Phi Thiên Tôn, đến đây mang ngài quay về Quy Khư."
Tên vốn là chú định, mà Minh Quang cùng Phi Thiên Tôn lại ở trong tâm lý của Minh Giáng chiếm rất nhiều tồn tại.
Nếu như hắn còn bảo lưu ý thức ban đầu của mình, nhất định sẽ đối với cái này có phản ứng.
Nhưng mà sau khi Cơ Khinh Lan nói ra, Phượng Vân Ca vẫn đứng chết lặng, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Đã như vậy...!không thể lưu!
Trong lòng Cơ Khinh Lan xác định chủ ý, vờ như vô hại mà kéo cánh tay Phượng Vân Ca.
Lần này tuy rằng không mang theo ác ý, lại như động chạm đến thần kinh nhạy cảm của hung thú.
Thần sắc Phượng Vân Ca nguyên bản trống rỗng, nháy mắt thay đổi, trở tay nắm lấy cánh tay Cơ Khinh Lan gập lại.
Nếu hắn không lập tức huyễn hóa thân thể, e là lần này đã bị bẻ gãy cánh tay!
Thái Tố đan đen kịt dung nhập vào trong cơ thể, Phượng Vân Ca lại như một ác quỷ nhìn chằm chằm con mồi, nhất định phải uống máu ăn thịt mới có thể bỏ qua.
Hắn đột nhiên đánh về phía Cơ Khinh Lan, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, đồng thời có vô số cây cỏ tại thời điểm hắn nhấc tay tự phát mà động, trên dây leo bóng loáng mọc ra xước mang rô màu đen tựa như bụi gai, từ bốn phía bọc đánh lại đây.
Tầng tầng lớp lớp dây leo đan thành lưới che đậy tầm mắt, ánh mắt Cơ Khinh Lan nhất thời tàn nhẫn, thân hình hóa thành khói xanh phản công Phượng Vân Ca.
Ngay tại thời khắc hắn sắp sửa đem đối phương đưa vào linh vực không gian, một thanh trường kích phá không mà tới, chớp mắt xen vào giữa hai người một phách một chặn, đồng thời có lôi quang dung nhập vào trong màn mưa, theo nước mưa trắng xóa trời đất, đem một vùng đất này vây vào trong thủy lôi!
Cơ Khinh Lan hơi biến sắc, lập tức hóa về nhân hình.
Hắn thấy Mộ Tàn Thanh đề kích che ở trước mặt Phượng Vân Ca, trong lòng vừa tức vừa gấp, trầm giọng nói: "Ta không muốn cùng ngươi động thủ, tránh ra!"
Mộ Tàn Thanh cười lạnh một tiếng: "Ngươi không muốn, ta chính là muốn đến gấp nha!"
Ẩm Tuyết phóng tới trước mặt.
Cơ Khinh Lan nhấc đèn lồng ở trước người chặn lại, đồng thời đề chưởng mà lên, trong chớp mắt hai bên giao thủ đã hơn trăm hiệp.
Phượng Vân Ca lúc này dĩ nhiên không nhận ra người, không quản cái gì địch ta, mắt thấy bọn họ chiến thành một đoàn, trên mặt dâng lên một trận lệ khí như nước thủy triều, móng tay màu xanh thẫm dài ra như lưỡi dao sắc ngâm độc.
Cây cỏ bốn phía cũng như được hiệu triệu, dây leo lá cỏ như phi đao móc câu gào thét mà ra, tranh nhau thu gặt tính mạng.
Ngay tại lúc này, năm tên đệ tử Minh Chính các nâng kiếm giết tới.
Bốn người kết trận, một người tiên phong.
Cơ Khinh Lan thấy tình thế không ổn liền đi tóm Phượng Vân Ca, lại bị Mộ Tàn Thanh một kích ngăn lại, chốc lát liền đem cuộc hỗn chiến tách ra.
Cơ Khinh Lan nhìn thấy rõ ràng, đám đệ tử Minh Chính các đối với Phượng Vân Ca vẫn vây là chính, không toàn lực hạ sát thủ.
Trong lòng hắn lo lắng, e chậm sẽ sinh biến, liền đối Mộ Tàn Thanh truyền âm nói: "Phượng Vân Ca đã thành ma, không còn là người trong đạo môn.
Trước sau các ngươi không dung ma vật, lưu hắn lại cũng là một đường chết, không bằng giao cho ta mang về Quy Khư!"
"Quy Khư?" Ánh mắt Mộ Tàn Thanh băng lãnh "Hắn là Tam Nguyên các chủ Phượng Vân Ca, tu hành từ tâm y đạo, sinh thời được người ca tụng, chết rồi được người kính ngưỡng.
Bằng các ngươi cũng xứng dẫn hắn đi Quy Khư làm con chuột không thấy ánh mặt trời?"
Cơ Khinh Lan nhìn thấy sát ý lẫm liệt trong mắt Mộ Tàn Thanh, thâm tâm bỗng dưng bay lên một ý niệm: "Ngươi...!ngươi muốn giết hắn?!"
Phượng Vân Ca dĩ nhiên đã nhập ma không thể cứu.
Nếu như không muốn để cho hắn biến thành con rối của Phi Thiên Tôn, cũng chỉ có thể giết ngay tại đây.
Nhưng mà Cơ Khinh Lan dám mạo hiểm ra chiêu lại vạn lần không thể để cho Mộ Tàn Thanh động thủ.
Chính là vì Phượng Vân Ca thân phận cao quý, cái chết của hắn nhất định phải có người gánh vác; Mộ Tàn Thanh vốn thân đã bị chỉ trích, nếu mà lại nhúng tay vào chuyện này, cho dù Trọng Huyền cung hay là Đông Thương Phượng thị cũng sẽ không xử lý nhẹ tay, mà Tịnh Tư tuyệt đối sẽ không giúp y.
Cơ Khinh Lan khàn giọng nói: "Ta hướng ngươi phát thệ chắc chắn sẽ không để cho hắn biến thành Minh Giáng.
Giao việc động thủ cho ta.
Ta đã là tà ma ngoại đạo, hắn chết trong tay ta sẽ không..."
"Ngươi không xứng!" Bàn tay Mộ Tàn Thanh xẹt qua mũi kích, máu tươi chảy đến đâu lôi hỏa vờn quanh đến đó.
Y gằn từng chữ nói "Ta đã cam kết, để đạo hạnh của hắn đến chung cực."
"Hắn mệnh vốn như thế, ngươi không cần vì hắn gánh vác! Tránh ra!" Cơ Khinh Lan truyền âm cũng đã trở nên bén nhọn, cơ hồ mang giọng điệu cầu khẩn "Ngươi đã là người mang tội, không thể tiếp tục..."
"Cho dù ta chết không có chỗ chôn, con mẹ nó, liên quan quái gì đến ngươi?" Mộ Tàn Thanh nhếch miệng lên một nụ cười trào phúng, ánh mắt lạnh lẽo như đao "Cơ Khinh Lan, chúng ta có quan hệ gì?"
"Ta là ..."
Một câu của Cơ Khinh Lan cơ hồ liền muốn thốt ra, bất thình lình một tiếng nổ vang nơi chân trời, uy thế vô cùng trầm trọng đè xuống, cắt ngang lời hắn.
"Uỳnh..."
Một dây ngân lên, thiên địa chấn động.
Tay phải Cầm Di Âm ôm thân đàn, một vạch một móc đồng thời bắn lên dây.
Trong nháy mắt ma uy cuồn cuộn từ Thôn Tà uyên tuôn ra, thổi quét màn mưa đầy trời, trên không trung hóa thành Hắc Long cực lớn, mang theo tinh phong huyết vũ nhằm phía Huyền Võ pháp tướng.
Khi hai bên va chạm, các ngôi sao nghiêng ngả lung lay.
Đàm cốc vốn đã tàn tạ bất kham lần này càng chìm xuống dưới, đồi núi liên tiếp sụp đổ, núi rừng bốn phía xung quanh trong khoảnh khắc hóa thành bột mịn!
Dựa vào cơ hội này, thủ quyết của Phi Thiên Tôn biến hóa, Thôn Tà uyên cấp tốc chìm xuống, đồng thời Đàm cốc lở đất đã lún xuống hơn một trượng, dường như muốn theo ma uy này cùng chìm vào Quy Khư!
Vô số người gào thét thất thanh, các tu sĩ nơi đây lập tức đem kiếm đóng đinh xuống đất, đồng thời đánh ra mấy đạo linh lực kết nối với Huyền Võ pháp tướng, liên thủ hiệp lực muốn đem sơn cốc này kéo lên trên.
Đủ loại pháp khí huyền quang tầng tầng lớp lớp, Huyền Võ pháp tướng ngửa mặt lên trời thét dài, bay hướng lên trên, mạnh mẽ đem thế chìm xuống của Đàm cốc ngừng lại, đồng thời chậm rãi kéo những sợi dây linh lực này lên!
Nhưng mà, thời điểm đám tu sĩ đồng tâm hiệp lực muốn đem sơn cốc kéo lên, Phượng Vân Ca không có ai cản tay bỗng nhiên run rẩy.
Khuôn mặt của hắn vặn vẹo khủng bố, Quy Khư ma khí cuồn cuộn không ngừng tụ hợp vào thân thể hắn, hung lệ kích động khó có thể ức chế.
Cây cỏ dưới chân sinh trưởng tươi tốt thoáng chốc khô héo, trong đôi mắt xanh sẫm kia vằn vện tia máu.
Vào giờ phút này như có luyện ngục giáng lâm trên đời, không biết bao nhiêu người sợ hãi kêu khóc.
Anh nhi sơ sinh kia ở trong lòng mẫu thân gào thét, sau một khắc liền bị phụ nhân kinh hoảng che miệng lại, nhưng đã không còn kịp!
Một tiếng khóc này dường như đánh thức ký ức ghi lòng tạc dạ nào đó, Phượng Vân Ca xuất hiện ở trước mặt phụ nhân, gương mặt đã không nhìn ra diện mạo thật sự hơi cúi xuống, ngưng thần nhìn chằm chằm nữ anh vẫn chưa lau sạch vết máu trong lòng nàng.
Phụ nhân cả người phát run, cho dù Phượng Vân Ca đã biến thành dáng dấp như vậy, nàng vẫn nhận ra được, lẩm bẩm gọi: "Tiên...!không...!"
Lời vừa nói ra đột nhiên chuyển thành tiếng kêu sợ hãi.
Chỉ thấy trên mặt Phượng Vân Ca bỗng nhiên hiện lên một nụ cười khủng bố đến cực điểm, năm ngón tay co móng vuốt chụp vào anh nhi trong lòng nàng!
"Keng....!!"
Ngay thế ngàn cân treo sợi tóc, Ẩm Tuyết ngang trời xuất kích, tầng tầng vỗ vào trước người Phượng Vân Ca đem hắn quét ra mấy trượng.
Mộ Tàn Thanh mắt thấy Phượng Vân Ca chiêu nào chiêu nấy đoạt mệnh, đành buông xuống một chút do dự cuối cùng trong lòng.
Thân hình y lóe lên, Ẩm Tuyết phá không mà tới, mang theo uy thế lôi hỏa bùng nổ dứt khoát đâm về phía đầu Phượng Vân Ca!
Y đem toàn thân dư lực dùng cho một kích này, dù cho Phượng Vân Ca thần trí điên cuồng, cũng cảm thấy kình phong cực kỳ mãnh liệt, chưa đến bên người đất đá đã vỡ nát.
Vụn đá tung toé bị lôi hỏa thiêu cháy chớp mắt thành tro, mà khí thế quanh người hắn đều bị khóa chặt, tiến thoái lưỡng nan, không thể né tránh!
Phượng Vân Ca trợn mắt nghiến răng, trong miệng phát ra một âm thanh gào thét không giống tiếng người, chấn động khắp nơi, đồng thời hai tay xoay vòng ở trước ngực, không chịu ngồi chờ chết!
Chớp mắt, một kích kinh thiên này lại dừng ngay trước mặt Phượng Vân Ca, không thể tiến thêm một tấc nào nữa!
Cơ Khinh Lan nhất thời bừng tỉnh.
Hai mắt hắn sợ hãi trợn tròn, cả người cứng ngắc băng lãnh, dường như quay trở về ngày mình bị luyện hóa thành quỷ anh.
Một bàn tay từ phía sau lưng xuyên vào người Mộ Tàn Thanh, chọc ra trước ngực!
"Bổn tọa tuy rằng yêu thích người thông minh, lại không thích người thông minh đối địch với mình." Cũng không ai biết Phi Thiên Tôn đến đây từ lúc nào.
Hắn xuất hiện ở phía sau Mộ Tàn Thanh, xoa chưởng thành đao xuyên thủng khối thân thể máu thịt này, sau khi nói xong chợt nhíu nhíu mày "...!Trật điểm sao?"
Mộ Tàn Thanh mở miệng, một chữ cũng không nói ra được.
Y vừa mới nghe được tiếng gió, thế nhưng đã không kịp quay đầu lại, miễn cưỡng ở trong lồng ngực tụ hợp một đoàn "Hạo Hư công" chân nguyên để bảo vệ tâm mạch mới không bị Phi Thiên Tôn một chưởng này móc được tim.
Nhưng mà đó cũng là cung giương hết đà, chung quy vô lực nối tiếp.
"Thôi vậy!" Khóe miệng Phi Thiên Tôn hạ xuống, sau đó mạnh mẽ rút tay về.
Kèm theo huyết sắc tung toé, thân thể Mộ Tàn Thanh chấn động quỵ xuống.
Mắt thấy trường kích liền muốn rơi xuống đất, Phượng Vân Ca mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, tay phải mang theo sức mạnh hung lệ ngang nhiên hướng đầu y chụp đến!
Phi Thiên Tôn cơ hồ đã có thể tưởng tượng được bộ dáng Mộ Tàn Thanh vỡ đầu chảy máu.
Hắn biết mình vi phạm ước định với Cầm Di Âm, nhưng mà yêu hồ này tâm chí kiên định thủ đoạn ngoan tuyệt, dưới huyễn pháp cực mạnh của Y Lan cùng Huyền Minh mộc vẫn còn tồn tại thanh minh, có can đảm ở giữa thần ma tranh thủ một chút hi vọng sống, đã vượt xa khỏi dự liệu của hắn lúc trước.
Nhân vật như vậy, nếu như để cho hắn sử dụng chính là phụ tá đắc lực, nếu như cùng hắn đối địch tất thành đại họa bên người.
Thay vì đánh cược nắm không được năm phần thắng như vậy, không bằng nhổ cỏ tận gốc sớm một chút.
Cho dù sau này sẽ bị Cầm Di Âm làm khó dễ, cũng tuyệt đối không thể để Mộ Tàn Thanh sống qua ngày hôm nay.
"Ngươi dám!"
Cầm Di Âm đang ở giữa không trung cùng "Tư Tinh Di" chống đỡ, đột nhiên nhận ra được không đúng.
Hắn nhìn lại chỉ thấy Mộ Tàn Thanh sắp chết, phút chốc trong con ngươi hàn quang lạnh lẽo, không biết từ đâu một luồng kích động như sóng triều dâng lên, hắn thế nhưng trực tiếp bỏ qua đại địch, để mặc đuôi rắn của Huyền Võ pháp tướng sượt qua người mình, cúi người vung tay.
Một sợi dây đàn bắn ra, lao thẳng tới Mộ Tàn Thanh!
Trong nháy mắt này, thời gian tựa hồ trở nên cực kỳ chậm chạp.
Khi cái chết đang đến gần, mọi thứ ở trong mắt Mộ Tàn Thanh hiện ra đặc biệt rõ ràng.
Những hình ảnh hỗn loạn vỡ nát như tuyết bay theo gió, cuối cùng đọng lại trong con ngươi y thế nhưng là một sợi dây đàn càng ngày càng gần, nhỏ như sợi tóc lại nặng tựa ngàn cân.
Ngón tay Mộ Tàn Thanh co duỗi mấy lần, đột nhiên nắm chặt báng kích.
Y không tiếp sợi dây cứu mạng kia, mà là nắm kích nghiêng người đến gần Phượng Vân Ca!
Sợi dây đàn sượt qua người y, đồng tử Cầm Di Âm đột nhiên co rụt lại.
Cặp mắt quỷ dị kia của hắn lúc này nhanh chóng đảo ngược, hai màu trắng đen đổi chỗ, trở nên không khác người thường.
Nhưng mà điều này cũng chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó liền khôi phục như lúc ban đầu.
"Tự tìm đường chết!"
Ánh mắt Phi Thiên Tôn băng lãnh, một tay giơ cao bắt lấy sợi dây đàn, một tay nhấc chưởng đánh ra.
Ma lực rời chưởng liền hóa thành trường kiếm đỏ như máu, đâm thẳng đến ngực Mộ Tàn Thanh!
"Uỳnh ..."
Một tiếng vang thật lớn kinh thiên động địa.
Sau khi bụi mù tản đi, thân ảnh màu đỏ quỷ mị ở sau lưng Mộ Tàn Thanh khuỵu xuống.
Đèn lồng của Cơ Khinh Lan dưới kiếm chiêu cấp tốc tan vỡ.
Thân thể quỷ tu của hắn bị ma lực đâm thủng trăm ngàn lỗ, sương khói ở trên vết thương nhìn thấy ghê cả người lượn lờ không ngớt, lại không thể nhanh chóng đem thân thể hồi phục bình thường như trước.
Cùng thời khắc đó, Cơ Khinh Lan trở tay đẩy Mộ Tàn Thanh một cái.
Có đạo linh lực này của hắn hỗ trợ, Ẩm Tuyết lập tức hóa thành một tia chớp, ngay khoảng khắc Mộ Tàn Thanh bước ra một bước, đã xuyên qua lồng ngực Phượng Vân Ca!
"..." Trong cổ họng Phượng Vân Ca phát ra tiếng vang kỳ quái đứt quãng.
Hắn cúi đầu nhìn báng kích đi vào ngực mình, mũi kích đã đâm toàn bộ vào trong, lôi hỏa bám trên kích theo đó nhập vào cơ thể, thẩm thấu vào phế phủ kinh mạch, mà Thái Tố đan đã không còn giáp mộc chân khí, không có sức khôi phục lại.
"Cơ Khinh Lan!"
Phi Thiên Tôn lần đầu tiên không nén được giận dữ quát lên như vậy.
Chỉ thấy Cơ Khinh Lan ngẩng đầu, trên mặt hắn thế nhưng tràn đầy vẻ hoảng sợ, từ cổ đến đầu ngón tay có một đường huyết tuyến màu đỏ tươi vặn vẹo không ngớt, khiến cánh tay đắc thủ không thể tự chủ mà rục rà rục rịch.
Khiên Hồn ti!
Phi Thiên Tôn chau mày, dường như nhớ ra điều gì đó.
Mắt thấy Cơ Khinh Lan dường như thân bất do kỷ nâng chưởng đánh tới, năm ngón tay hắn nắm chặt thành quyền đấm thẳng qua, Y Lan ác tướng có chút hư huyễn ở phía sau lóe lên liền mất tích.
Quyền chưởng chạm vào nhau, trong mơ hồ có tiếng sợi dây bị bứt đứt vang lên, một cái bóng mờ nhạt bị đánh tan.
Thân thể Cơ Khinh Lan bỗng nhiên mềm nhũn, té nhào vào trong ngực Phi Thiên Tôn.
Cùng lúc đó, trong thành trấn cách núi, Bắc Đẩu như trúng đòn nặng, bị đánh bay ra ngoài, sống lưng ầm ầm đập vào vách tường.
Trên tường nhất thời vết rạn nứt dày đặc, khiến một tên đệ tử vội vàng tiến đến bên cạnh hắn, rồi lại không dám đưa tay ra đỡ.
"Bắc Đẩu sư huynh, ngươi..."
"Không chết được." Bắc Đẩu lau đi vết máu nơi khóe miệng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, trong ngực tràn đầy mùi máu tanh.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Phượng Tập Hàn nằm trên giường, thần sắc hơi thả lỏng.
Dựa vào sợi Khiên Hồn ti của U Minh giao phó, Bắc Đẩu có thể thông qua đôi mắt Cơ Khinh Lan nhìn thấy tất cả mọi việc phát sinh trong Đàm cốc.
Quỷ tu kia đạo hạnh vượt xa hắn, việc Bắc Đẩu có thể làm kỳ thực không nhiều.
Nhưng hắn không ngờ tới ngay thời điểm mấu chốt vừa rồi, Cơ Khinh Lan đột nhiên chắn phía sau Mộ Tàn Thanh, đồng thời buông bỏ thần thức phòng hộ, để mặc hắn chiếm quyền khống chế thân thể mình.
Bắc Đẩu biết Cơ Khinh Lan đang lợi dụng mình cứu Mộ Tàn Thanh để tránh Phi Thiên Tôn hoài nghi.
Hắn tuy rằng không rõ hai người kia đến cùng có quan hệ gì, lại không bỏ lỡ cơ hội, làm việc mình nên làm.
Hắn đỡ tường chậm rãi đứng lên, lấy ra chiếc bình ngọc, đem viên đan dược khắc chữ kia đổ ra.
Phượng Vân Ca dùng tính mạng ủy thác, Bắc Đẩu chung quy không có phụ lòng.
Cho dù hắn vào lúc này không hề có một tiếng động rơi lệ, bàn tay nắm đan dược lại run rẩy không ngừng.
Tuy là đạo thành, người lại không về.
Trong Đàm cốc, Huyền Võ pháp tướng theo ý niệm "Tư Tinh Di" tản ra, mưa to xối xả từ trên trời giáng xuống, mang theo tư thế chân võ đãng ma trút xuống nhân gian.
Tiếng mưa rơi sầm sập, tựa như muốn rửa sạch một mảnh trời đất này.
Thân ảnh "Tư Tinh Di" bỗng nhiên biến mất, một pháp luân màu đen lớn như nhật nguyệt hiện lên trên Tinh đồ, quy xà ở trong đó quấn quanh.
Lạc Tinh trận cùng sức mạnh của Huyền Võ pháp ấn hô ứng, trong nháy mắt tinh quang theo mưa rơi xuống, vô số ma vật từ khe đất bò ra ngoài ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, liền bị nước mưa làm tan rã đến sạch sành sanh.
Cầm Di Âm phân thần mất chiến cơ, tất cả dây đàn ngang dọc quanh người hắn đứt đoạn.
Một đạo tinh quang phá không mà tới, đem hắn mạnh mẽ áp xuống mặt đất!
"A Âm, đi!" Trong lòng Phi Thiên Tôn không cam cùng lửa giận đan xen, nhưng hắn vẫn không mất lý trí.
Mắt thấy thắng bại trận này đã đi đến chung cuộc, hắn giơ tay đánh ra một đạo ma lực chặn lại trước người Cầm Di Âm, đồng thời dưới chân nứt ra một cái khe lớn, ôm Cơ Khinh Lan ngã ngửa ra sau, chớp mắt liền rơi vào trong bóng đêm vô tận.
Trong nháy mắt, hết thảy ma khí dường như sông lớn đổ vào biển, toàn bộ cuốn ngược quay về Quy Khư, Thôn Tà uyên cũng thuận theo chìm xuống.
Đàm cốc dưới sự hợp lực của đám tu sĩ chậm rãi nổi lên, chỉ giây lát là sẽ hoàn toàn trở lại vị trí cũ, một kẽ nứt cuối cùng cũng sẽ biến mất.
Nhưng mà Cầm Di Âm không đi.
Một chưởng vừa rồi của Phi Thiên Tôn giúp Cầm Di Âm tranh thủ tránh khỏi đại kiếp nạn, có chút chật vật rơi xuống đất.
Trận chiến thần ma này, chúng sinh nơi đây rõ như ban ngày.
Thấy hắn rơi xuống, tấy cả các tu sĩ đều bày tư thế sẵn sàng đón địch, chớp mắt kết thành kiếm trận vây đến, lại phát hiện Cầm Di Âm không hề động thủ, chỉ là hướng một phương đi tới.
Trong màn mưa đầy trời, nhiệt độ thân thể Mộ Tàn Thanh tựa như trôi theo làn nước.
Y cứng ngắc nắm báng kích, nếu không phải lồng ngực còn có phập phồng yếu ớt, mọi người cơ hồ cho là y đã chết rồi.
Mãi đến tận lúc Phượng Vân Ca cử động.
Bàn tay hắn khô gầy như xương từ trên báng kích trượt xuống, sau đó run rẩy đưa về phía Mộ Tàn Thanh.
Người sau đã không còn sức tránh, mà cũng không muốn tránh.
Cuối cùng, bàn tay này ở trên mặt y vừa chạm vào đã rũ xuống, chỉ để lại nửa dấu huyết ấn, rất nhanh liền được nước mưa rửa sạch.
Lão giả gương mặt già yếu gầy gò hoàn toàn thay đổi kia giãy dụa thân thể vài lần, rốt cuộc gục nhào về phía trước.
Mộ Tàn Thanh buông hai tay nắm kích ra, dùng chút khí lực cuối cùng đỡ được hắn, chậm rãi quỳ ngồi dưới đất.
Lỗ hổng trước ngực đã đau đến tê dại, chỉ còn dư lại khoảng trống hoàn toàn lạnh lẽo.
Mộ Tàn Thanh để mặc đầu Phượng Vân Ca ngả xuống vai mình, ánh mắt có chút mê man mà nhìn vô định, dùng thanh âm nhẹ đến mức không nghe rõ được thì thào: "Tiền bối...!đi bình an."
Mưa rào xối xả, chút nhiệt độ còn sót lại cũng dần dần biến mất.
"Ngươi bây giờ không giống hồ ly, cũng chỉ như con chó con rơi xuống nước."
Cầm Di Âm cúi người đến, nửa điểm không đem mười mặt trường kiếm vây quanh để vào trong mắt, từ phía sau lưng ôm chặt lấy Mộ Tàn Thanh đã gần như gục ngã, nhẹ giọng nói: "Tính mạng vốn là trên giấy, một móc một vạch liền không còn.
Ngươi chưa từng nắm quyền sinh sát trong tay, vẫn quen xem nhẹ."
Mộ Tàn Thanh không quay đầu lại, dùng hết sức lực nói: "Ngươi...!không trốn sao?"
"Vụ đánh cược đó, ta thua." Cầm Di Âm liếm qua giọt nước mưa nóng rực nơi khóe mắt y "Ta đối với ngươi, bó tay chịu trói!"
Mộ Tàn Thanh muốn cười một chút, nhưng thực sự không cười nổi.
Sau khi Cầm Di Âm nói ra câu này, y chỉ cảm thấy tất cả cảnh tượng trước mắt đều trở thành mơ hồ ảm đạm, âm thanh trong tai đều từ từ đi xa.
Đến cuối cùng, trong bóng đêm vô tận y nhìn thấy sao băng lóe lên liền qua, đưa tay ra tìm kiếm mới phát hiện đó là một sợi dây đàn sáng trắng.
Thần sai quỷ khiến, Mộ Tàn Thanh nhớ lại trong Noãn Ngọc các cùng Văn Âm lần đầu gặp gỡ.
Ánh dương quang dịu nhẹ rơi trên người, cầm sư mắt mù bộ dạng phục tùng cúi đầu chậm rãi xoa dây, một vệt một vẩy, một khúc một điều, cứ như vậy âm phù mềm mại, phổ ra hỉ nộ vui buồn đến chậm nửa cuộc đời y.
Rốt cuộc, ý thức Mộ Tàn Thanh chìm vào trong bóng tối, thân thể y đột nhiên mềm nhũn, ngã vào lồng ngực chẳng hề ấm áp lại vô cùng vững vàng của Cầm Di Âm.
Cầm Di Âm đem y ôm lấy, quay mặt nhìn hướng mọi người.
Chỉ thấy bọn họ từ giữa tách ra, nam tử thân mặc huyền y thêu sao rơi đi lên phía trước.
Vẻ mặt lạnh lùng đã biến mất, tóc mái ướt sũng che lại non nửa khuôn mặt, một dòng máu từ trong mắt trái bị che khuất uốn lượn chảy xuống.
Hắn nhìn tất cả những thứ trước mắt này, thở ra thật dài, vừa như buồn bực, vừa như trút được gánh nặng, cuối cùng giơ tay lên nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, lui trận.".