Phá Vỡ Nguyên Tác


Phó Minh Trạch phía trên, Ninh Phàn nằm dưới.

Tình huống này khiến cô nhớ đến giấc mơ tối qua làm cô lúng túng hỏi anh.
“Phó Minh Trạch, anh muốn làm gì vậy?”
Anh cúi người thấp xuống gần sát mặt cô nói.
“Có một vết bầm lớn ở eo của em.

Sao em không nói với tôi?”
Ninh Phàn không trả lời.

Cô cũng chỉ mới biết hèn gì mà lại đau đến vậy.

Phó Minh Trạch rời khỏi người cô đi lấy thuốc bôi.

Ninh Phàn nằm nghiêng sang bên không bị đau, khi anh quay lại với một tuýp thuốc bôi trên tay.

Anh kéo áo cô lên làm cô giật mình định kéo áo xuống thì anh liền cảnh cáo.
“Đừng động!”
Nghe vậy Ninh Phàn cũng không dám nhúc nhích.

Ngay khi vừa kéo áo lên một vết bầm tím rất lớn ở eo của cô hiện rõ, Phó Minh Trạch nhìn thấy có chút đau lòng.

Mở nắm lấy ít thuốc cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể để cô không bị đau.

Mỗi lần đụng vào cô lại rít lên một tiếng làm anh càng xót cho cô.

Bôi thuốc xong anh mới để ý một phần tấm lưng tắm ngần của cô hiện lên trước mắt anh, cái eo nhỏ tuy có vết bầm tím nhưng thật sự là rất nhỏ khiến anh tưởng tượng một tay anh có thể nắm lấy.

Giấc mơ đó lại hiện trong đầu anh, cảm giác cổ họng anh trở nên khô khốc, yết hầu trượt lên xuống rõ ràng.
Ninh Phàn nằm nghiêng một bên bắt đầu cảm thấy khó chịu mà không thấy anh động đậy hay nói chuyện gì cả.
“Phó Minh Trạch, anh bôi xong chưa vậy?”
Anh hơi giật mình hắng giọng một tiếng giọng hơi khàn nói.
“Xong rồi.

Đợi thuốc khô thì em hãy ngồi.”
Ninh Phàn cũng không phản đối đành thở dài chống một tay đỡ đầu nằm nghiêng.

Phó Minh Trạch ngồi ngay ghế trước mặt cô nói chuyện.
“Mục Bắc Thần làm tổn thương em.


Em định làm gì với anh ta?”
Ninh Phàn mang ánh mắt tức giận nói.
“Vấn đề này tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Phó Minh Trạch không phản đối chuyện này.
“Tôi có thể giúp em.”
Ninh Phàn nhìn anh cười tự tin lại có chút tinh nghịch.
“Chuyện trả thù phải tự mình làm thì mới cảm thấy sảng khoái.

Nhưng nếu tôi không thể giải quyết được, đến lúc đó để anh giải quyết cũng không muộn.”
Phó Minh Trạch rất thích dáng vẻ này của cô liền gật đầu.
“Được thôi! Vậy em định làm gì?”
Ninh Phàn bắt đầu tính toán.
“Thật ra tôi đã mở một công ty chi nhánh của tập đoàn giải trí trong nước.

Thời gian này cũng đã vào trạng thái ổn định.

Tiếp theo tôi muốn cạnh tranh với Mục Bắc Thần.”
Phó Minh Trạch cũng nói ra suy nghĩ của mình.
“Giải trí Bắc Thần những năm gần đây phát triển cũng không tồi.

Nếu như Mục Bắc Thần thực sự nhắm vào em thì công ty của em sẽ rất khó để tồn tại.”
Ninh Phàn cũng biết điều đó nhưng cô đã tính trước.
“Tôi biết nhưng những năm tôi ở ngoại quốc phát triển sự nghiệp, tôi cũng đã từng gặp qua những khó khăn đó và vượt qua nó.

Tôi nghĩ mở rộng trong nước cũng sẽ không khó đến mức đó đâu.

Anh yên tâm đi, tôi tự có cách của mình.”
Tuy nhìn cô rất tự tin nhưng thực sự Phó Minh Trạch không muốn để cô chịu khổ.

Anh thở dài lấy ra một tập hồ sơ đưa cho cô.
“Đây là tài sản cá nhân của tôi.

Em chỉ cần kí tên thì nó sẽ thuộc về em.”
Ninh Phàn nhận lấy lật ra đọc vài trang đầu ngạc nhiên hỏi anh.
“Tại sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Anh dịu dàng nhìn cô.
“Em là vợ tôi.

Về sau tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền.


Em không cần phải sợ Mục Bắc Thần.”
Ninh Phàn nghe vậy có chút cảm động nhưng cô định từ chối.
“Thế này không ổn đâu? Dù sao…”
“Giấy kết hôn của chúng ta không phải để trưng.

Không lẽ em không xem tôi là chồng của em.”
Phó Minh Trạch có chút khó chịu cắt ngang lời cô.

Ninh Phàn thấy anh hơi tức giận liền giải thích.
“Tôi không phải có ý đó.

Tôi chỉ nghĩ chuyện này quá đột ngột rồi.”
Phó Minh Trạch không nói chỉ chăm chăm nhìn cô làm cô có chút phân vân.
(Phó Minh Trạch vậy mà đưa tiền cho mình.

Anh ấy không sợ mình cầm tiền bỏ trốn đi sao? Còn tiền anh ấy kiếm được đều đưa hết cho mình.

Anh ấy là đang nghiêm túc sao? Không nghĩ đến, một bá đạo tổng tài như anh ấy còn có thể nói được mấy câu này.

Cảm giác có một chút cảm động là sao vậy?)
Nhìn cô phân vân không biết có nên nhận hay không anh chỉ cười.
“Không sao! Sau này quen là được.

Phải rồi! Cuộc thi “Tomorrow star” đang thử giọng.

Em có thể đưa người từ công ty của em đến tham gia.”
“Tomorrow star? Kỳ Mặc có thể đến tham gia.”
Ninh Phàn nghe nhắc đến cuộc thi âm nhạc liền vui vẻ lại nhắc đến tên của Kỳ Mặc khiến anh có chút tức giận.
“Kỳ Mặc tính tình bướng bỉnh.

Cậu ta không phù hợp.”
Ninh Phàn không đồng tình.
“Anh đây là phiến diện.

Kỳ Mặc rất có tài, tương lai cậu ta sẽ rất thành công.”
Phó Minh Trạch càng nghe càng tức.
“Kỳ Mặc quan trọng đến thế sao? Đừng quên, em đã kết hôn rồi.”
Ninh Phàn không hiểu.
“Tôi đã kết hôn thì sao? Chuyện tôi kết hôn với chuyện của Kỳ Mặc có liên quan gì đến nhau?”

Phó Minh Trạch nói đáp ngay lập tức.
“Có liên quan! Tôi không muốn người phụ nữ của mình quá thân thiết với những người đàn ông khác.”
Ninh Phàn càng không hiểu hơi ngồi dậy làm anh giật mình định đỡ.
“Anh có phải hiểu lầm chuyện gì không?”
Nghe vậy, Phó Minh Trạch liền thở dài mặc kệ cô.
“Tùy em!”
Nói xong liền bỏ đi để cô ngồi lại với đống câu hỏi trong đầu.
(Tên gia hỏa này, tại sao nhắc đến Kỳ Mặc thì anh ấy lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ hai người có ân oán gì sao? Cũng có khả năng là có cốt truyện ẩn nào đó.)
Tại công ty giải trí Bắc Thần trong văn phòng tổng giám đốc, Cao Khang Thành sau nhiều lần mời gọi thất bại cuối cùng anh ta cũng đã đến trước mặt Mục Bắc Thần để báo cáo.
“Mục tổng, Kỳ Mặc cái người nghệ sĩ đó quá khó thuyết phục.

Anh ta đã kí với giải trí Phồn Tinh rồi.”
Công ty giải trí Phồn Tinh là một công mới thành lập ở trong nước nên chưa được nhiều người biết đến.

Mà Mục Bắc Thần thì đang điều hành một công ty lớn nên càng không để ý mấy công ty nhỏ này nên anh ta không biết đến.
“Giải trí Phồn Tinh là cái gì?”
“Đây là tài liệu về công ty giải trí Phồn Tinh.

Công ty của họ mới thành lập, nghệ sĩ cũng không mấy nổi tiếng.”
Cao Khanh Thành nói ngắn gọn cũng hiểu ông chủ của mình nên đã chuẩn bị một tập tài liệu về giải trí Phồn Tinh.

Nhưng khi vừa mới đọc tên người thành lập là Ninh Phàn thì liền nhàu nát tờ giấy trong tay.
“Ninh Phàn, dám cướp người mà giải trí Bắc Thần để mắt đến, tôi muốn xem cô ta có khả năng gì?”
Ninh Phàn ngồi ở trong văn phòng của mình hỏi trợ lý.
“Tình hình bên chương trình Tomorrow star như thế nào rồi?”
Nữ trợ lý báo cáo.
“Đã kí được thỏa thuận, một lát nữa tôi sẽ gửi cho cô.”
Ninh Phàn gật đầu, cầm ly nước trong tay suy nghĩ.
(Nếu Kỳ Mặc đi theo cốt truyện ban đầu thì cậu ta sẽ bị Cao Khanh Thành chuyển sang chương trình thần tượng khác đã có lịch sử đen dẫn đến những tin đồn xấu.

Hy vọng lần này mình có thể thay đổi cốt truyện một cách suôn sẻ.

Để Kỳ Mặc trách xa giải trí Bắc Thần càng xa càng tốt.)
Ninh Phàn nói với trợ lý.
“Tôi sẽ đồng hành cùng với Kỳ Mặc trong suốt thời gian chương trình diễn ra.

Cô đi sắp xếp chuyện này giúp tôi.”
Cô trợ lý nhận lệnh.
“Vâng!”
“Ninh Phàn.”
Đột nhiên có tiếng của một người đàn ông hét to tên của Ninh Phàn.

Cô vừa nghe là biết ai đến nên rất bình tĩnh.
“Cô ra ngoài làm việc đi.”
Mục Bắc Thần không kiêng nể gì đi thẳng đến trước mặt Ninh Phàn tức giận.
“Ninh Phàn, trong tai cô có lông lừa à?”
Vừa gặp mặt đã mắng cô còn là người cô ghét nên cô cũng không vui vẻ tiếp đón.

“Mục Bắc Thần, ai cho phép anh vào đây.”
Anh ta vẫn không thay đổi thái độ.
“Cô nghĩ rằng mở một công ty giải trí thì có thể thu hút được sự chú ý của tôi.”
Ninh Phàn không hề hứng thú với vấn đề này, chán ghét nói.
“Cố nãi nãi tôi đối với anh không có một chút hứng thú nào cả.

Nếu anh không còn gì để nói thì nhanh chóng cút đi.”
Mục Bắc Thần chống hông cười.
“Hay cho câu không có hứng thú.

Cái người mới tên Kỳ Mặc, cô định giải thích như thế nào?”
Ninh Phàn lấy phong thái làm việc của mình ra để nói chuyện nhưng câu cuối lại như khiêu khích.
“Kỳ Mặc là tôi dựa vào bản lĩnh của bản thân để kí.

Nếu nói thẳng ra là do công ty của anh không đủ tốt.”
Mục Bắc Thần bị chọc điện liền đe dọa.
“Cô…Cô dám đối đầu với tôi, cô nhất định sẽ hối hận.”
Ninh Phàn không nói thêm gì với anh ta nữa liền đuổi người.
“Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì nhanh chóng cút đi.

Mục đại tổng tài, công ty của tôi không hoan nghênh anh.”
Mục Bắc Thần không đáp lời được chỉ đành hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Ninh Phàn ngồi trên ghế mệt mỏi suy nghĩ.
(Tên Mục Bắc Thần này đúng là âm hồn bất tán.

Xem ra mình phải nắm bắt thời gian lợi dụng tình tiết của câu chuyện để chiếm ưu thế, đánh bại Mục Bắc Thần chỉ trong một đòn.)
Ninh Phàn tiếp tục làm việc cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn tên hiển thị cô liền bắt máy.
“Alo! Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Ninh phu nhân trả lời qua điện thoại.
“Phàn Phàn, bà nội của con hôm nay trở về từ nước ngoài.

Con nhớ về nhà một chuyến.”
Ninh Phàn đồng ý.
“Vâng, con biết rồi.”
Nhắc đến bà nội của Ninh Phàn và nữ chính nguyên tác, cô không hề có thiện cảm.
(Ninh lão phu nhân, lão thái thái này không chỉ trọng nam khinh nữ, còn giúp Ninh Vũ Mai bắt nạt Ninh Phàn.

Tại sao mình phải quay lại để chịu ủy khuất? Nhưng không thể không quay về chắc chắn cốt truyện sẽ lại khống chế mình.

Phải sao đây?)
Ninh Phàn đau đầu không biết phải làm thế nào để tránh khỏi sự ràng buộc của cốt truyện thì đột nhiên cô nhớ ra, vui vẻ nói một mình
“Đúng rồi! Sao mình lại quên Phó Minh Trạch cái đùi vàng này được chứ? Có anh ấy, cốt truyện căn bản không thể khống chế được mình.”
Nghĩ là làm, Ninh Phàn liền lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng mãi chỉ có tiếng tút dài mà không có người trả lời, cô lại nhìn màn hình lẩm bẩm.
“Tại sao lại không trả lời điện thoại? Chẳng lẽ anh ấy còn giận chuyện hôm qua?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận