Phá Vỡ Nguyên Tác


Ninh Phàn bình tĩnh đáp trả.
“Nói ra cũng thật trùng hợp! Con biết được bố thích những món đồ sứ.

Vài ngày trước con cũng tìm thấy một chiếc bình sứ thanh hoa.

Nhưng nó rất giống với cái của em gái.

Cũng đúng lúc mọi người ở đây, hay chúng ta bình phẩm một chút.”
Nói rồi Ninh Phàn ra hiệu cho một người phục vụ cầm đến một chiếc bình sứ y hệt cái trên tay của Ninh Đức Hữu nếu để phân biệt chắc chỉ có vết nứt trên miệng bình thôi.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên cùng hoang mang khi nhìn thấy Ninh Phàn mang một chiếc bình y hệt đến.

Ninh Vũ Mai lên tiếng đầu tiên.
“Vậy mà lại có một chiếc bình sứ giống y hệt.”
Mục Bắc Thần lên tiếng xác thực giúp Ninh Vũ Mai nhưng cũng không quên mỉa mai Ninh Phàn.
“Bác trai, chiếc bình này là chính Vũ Mai cố gắng tìm kiếm nó.

Cháu có thể chứng minh nó là thật 100%.

Bác tuyệt đối đừng để một số người lừa gạt.”
Ninh Phàn nghe mà chỉ thấy buồn cười nhưng Ninh Đức Hữu lại tin là thật.
“Vũ Mai có tâm rồi! Bố tin con!”
Ninh Phàn nghe mà càng tức giận.
“Đừng nói quá sớm nếu không lát nữa bị vả mặt thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
Mục Bắc Thần càng khinh thường.
“Cô cố ý tìm một thứ hàng giả để lừa bác trai.

Cô còn dám nói.”
Ninh Phàn bị gây khó dễ, Phó Minh Trạch đương nhiêu đâu thể đứng nhìn liền nói ra một thông tin.
“Chiếc bình thật khi được khai quật do không được bảo quản đúng cách nên có một vết nứt ở miệng bình.”
Với cơ ngơi của Phó gia và sự tài trí của Phó Minh Trạch, thông tin mà anh vừa đưa ra mọi người đều không có vẻ gì là nghi ngờ mà chỉ gật gù tán thành.
“Đúng vậy! Tôi nhớ có người từng nói nếu không phải vì có khuyết điểm thì chiếc bình đã có giá trị đến 50 vạn.”
“Tôi cũng có nghe đến thông tin này.

Cũng chính vì có vết nứt này nên trên thị trường không có hàng giả giống hệt được.”

Như vậy cũng mặc định được rằng chiếc bình trên tay của Ninh Phàn chính là hàng thật không thể chối cãi.

Nhưng Ninh Vũ Mai lại không tin đó là thật hoặc có là thật đi chăng nữa thì chỉ cần cô ta khiến nó bị vỡ thành từng mảnh thì đồ giả cũng thành đồ thật nên cô ta vội đưa tay muốn lấy chiếc bình trên tay của Ninh Phàn còn thuận miệng nói.
“Chị! Hai chiếc bình sứ rất khó có thể phân biệt thật giả.

Hay là để cả hai cạnh nhau…”
Ninh Phàn biết cô ta định làm gì nên khi cô ta chưa kịp chạm vào thì cô đã vội ôm lại.

Phó Minh Trạch cũng phản ứng mà ôm lấy cô.

Ninh Phàn đề phòng nhìn Ninh Vũ Mai nói.
“Ninh Vũ Mai, em làm cái gì vậy? Cơ thể của em đang yếu đến mức một ly rượu em còn không cầm nổi vậy nên em không cầm nổi chiếc bình sứ này của chị đâu.”
Phó Minh Trạch cũng biết nên chẳng để lại cho cô ta chút mặt mũi mà nói thẳng.
“Ninh nhị tiểu thư, tốt hơn hết là đừng quá bận tâm.

Cái bình của cô chính là hàng giả.”
Ninh Vũ Mai vẫn lắc đầu không tin.
“Không thể nào!”
Ninh Phàn nhìn biểu hiện kích động của cô ta liền thêm dầu vào lửa.
“Em gái! Chắc em không phải muốn tận dụng cơ hội để đập vỡ cái bình thật trong tay chị chứ?”
Ninh Vũ Mai bị kích động đến mức bật khóc, phản bác lại.
“Em chỉ muốn để hai chiếc bình ở cạnh nhau so sánh thật giả.

Sao chị có thể vu khống em?”
Ninh Đức Hữu không chịu được nữa liền quát.
“Đủ rồi! Ninh Vũ Mai, con đừng gây rối vô cớ nữa.”
Vừa nói ông còn vừa trả lại chiếc bình trong tay mình cho Ninh Vũ Mai.

Cô ta vừa khóc vừa lấy bình đặt xuống đất.
“Bố, con xin lỗi! Con cũng là bị lừa.”
Ninh Phàn lên tiếng hòa giải.
“Bố, em gái bị lừa em ấy cũng rất buồn.

Bố đừng giận nữa!”
Nói xong, Ninh Phàn đưa chiếc bình cho Ninh Đức Hữu.


Ông liền vui vẻ trở lại.
“Phàn Phàn, cũng may là có con nếu không em gái con đến bị lừa còn không biết nữa.”
Nghe được câu này, mặt của Ninh Vũ Mai càng mếu máo nhưng Ninh Đức Hữu không để tâm đến cô ta mà chỉ chú ý đến món đồ yêu thích trên tay còn khen Ninh Phàn.
“Cái bình đẹp như vậy, con thật có lòng khi tặng nó cho bố.”
Ninh Phàn lấy lòng.
“Cái bình này lọt vào mắt của bố, xem như là nó đáng giá.”
Ninh Vũ Mai không phục, tức giận nhìn vào Ninh Phàn, đến câu cuối còn chỉ tay vào cô.
“Ninh Phàn, có phải chị đã biết tôi bị lừa mua phải chiếc bình giả rồi không? Thế nên cố ý để xem trò cười của tôi đúng không?”
Ninh Phàn cũng khá ngạc nhiên với hành động này của cô ta nhưng cô lại rất bình tĩnh phản bác sự vu khống của cô ta.
“Em gái sao có thế nói như vậy được.

Tôi cũng không có khả năng tiên tri.

Làm sao tôi biết được em mua bình sứ giống tôi còn mua phải bình giả?”
Ninh Vũ Mai không hề tin lời của Ninh Phàn.

Cô ta kích động nắm lấy tay của Ninh Phàn nhưng bị Phó Minh Trạch hất ra.

Cô ta như hét lên nói.
“Vậy tại sao chị lại mua bình sứ giống như tôi? Tại sao cái của chị là thật còn của tôi lại là giả? Chị nói đi!”
Ninh Đức Hữu cũng không ngờ con gái mà mình nuôi lớn lại có dáng vẻ kích động điên cuồng đến vậy.

Ông tức giận mắng cô ta.
“Im miệng! Con thấy còn chưa đủ mất mặt sao? Chị của con đại lượng, không tính toán với con.

Còn không mau xin lỗi chị con.”
Mục Bắc Thần vì ban nãy khẳng định chiếc bình của Ninh Vũ Mai là thật nhưng thực chất lại là giả, anh ta đã cảm thấy xấu hổ không dám ngẩn mặt.

Chỉ có thể đứng bên cạnh an ủi Ninh Vũ Mai đang kích động.
Nghe ông Ninh yêu cầu Ninh Vũ Mai xin lỗi Ninh Phàn, cô ta hét lớn.
“Chị ta không phải chị của con.


Con không có chị.”
Nói xong thì quay người ôm mặt khóc chạy đi.

Mục Bắc Thần liền lo lắng vội vàng chạy theo sau cô ta.
Trận chiến kết thúc và phần thắng thuộc về Ninh Phàn, cô thỏa mãn nhìn theo hướng Ninh Vũ Mai vừa chạy thầm chê bai.
(Ninh Vũ Mai chỉ mới như vậy đã không chịu được rồi sao? Mình còn tưởng cô ta có thể kiên trì đến khi buổi tiệc kết thúc.

Nhàm chán!)
Ở bên ngoài, Mục Bắc Thần đã đuổi theo kịp Ninh Vũ Mai giữ lấy tay của cô ta.

Cô ta như chịu phải ủy khuất lớn liền ôm chầm lấy Mục Bắc Thần òa khóc.
“Mục ca ca, có phải em rất vô dụng không?”
Mục Bắc Thần ôm chặt người trong lòng an ủi.
“Không phải, đều trách Ninh Phàn.

Anh thấy rõ ràng là cô ta cố ý nhắm vào em khiến em bị mất mặt.”
Ninh Vũ Mai nói trong tiếng sụt sùi.
“Em phải làm gì dây? Chị không thích em.

Bây giờ bố cũng hiểu lầm em rồi.”
Mục Bắc Thần nghe mà đau lòng sau đó lại hạ ánh mắt quyết tâm.
“Em đừng lo, anh sẽ trả thù giúp em.”
Nghe vậy, Ninh Vũ Mai vội rời khỏi vòng tay của Mục Bắc Thần, vẻ mặt lo lắng như thể rất quan tâm Ninh Phàn.
“Mục ca ca, em không sao rồi.

Anh không được làm hại chị của em.”
Mục Bắc Thần vậy mà tin lời nói của cô ta, an ủi.
“Em đó, thật quá lương thiện! Trước kia cô ta cố tình cướp người từ công ty của anh.

Bây giờ lại bắt nạt em, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Nói rồi lại ôm lấy Ninh Vũ Mai, Mục Bắc Thần chỉ lo lắng nghĩ làm sao để trả thù Ninh Phàn mà không hề nhận ra ánh mắt tàn độc của cô ta.
Buổi tiệc kết thúc, Ninh Phàn say khước được Phó Minh Trạch dìu lên xe.

Hôm nay cô đã thắng được Ninh Vũ Mai còn không bị cốt truyện khống chế cho nên cô cực kì vui mà uống rất nhiều rượu.

Hơn nữa người đứng bên cạnh cô còn là Phó thiếu của Phó gia nên có rất nhiều người đến làm quen nói chuyện.

Gương mặt cô đỏ hồng vì nồng độ cồn ở trong người, đầu óc cũng không tỉnh táo, Phó Minh Trạch ngồi kế bên cũng không ngừng than thở.
“Hôm nay em đã uống bao nhiêu rượu vậy?”

Ngồi trên xe Ninh Phàn đầu óc mơ màng tựa đầu vào vai Phó Minh Trạch hết nghịch bàn tay thô ráp của anh rồi lại thò vào trong áo của anh.

Phó Minh Trạch giật mình, sợ anh không kiềm chế được mà muốn cô ngay trên xe nên vội vàng ngăn cản hành động của cô lại.
“Phàn Phàn, đừng động!”
Rồi nói với tài xế đang đỏ mặt ngồi trước.
“Chạy nhanh lên.”
Ninh Phàn bị cản liền phụng phịu nói.
“Sao vậy? Anh không phải chồng của tôi sao?”
“Tôi chính là chồng của em.”
Anh khẳng định.
“Vậy sao anh không cho tôi động vào anh? Hay là…anh cũng muốn bỏ rơi tôi?”
Cô ban đầu còn tức giận nhưng sau đó thì lại rươm rướm nước mắt.

Anh thấy vậy vội giải thích.
“Tôi không có!”
“Anh nói dối! Anh là đồ lừa đảo.

Tất cả các người đều là đồ lừa đảo.”
Cô hét lớn cắt ngang lời anh rồi lại ngồi cách xa anh, nước mắt liền rơi tự nói chuyện một mình.
“Bố mẹ từng nói sẽ bù đắp cho tôi thật nhiều, yêu thương tôi thật nhiều.

Nhưng rồi thì sao? Mỗi lần tôi và Ninh Vũ Mai xảy ra mâu thuẫn bọn họ đều thiên vị cô ta mà không tin tôi.

Bọn họ không hề hỏi nguyên nhân mà trách mắng tôi.

Vậy họ đưa tôi về làm gì sao không mặc kệ tôi ở nước ngoài luôn đi.

Tôi chỉ muốn sống một cách yên lặng thôi.

Tại sao ông trời cũng không để tôi yên?”
Phó Minh Trạch yên lặng ngồi bên cạnh thu hết lời nói cùng biểu cảm của Ninh Phàn vào mắt.

Lồng ngực đau nhói khi nhìn thấy cô rơi lệ, anh cũng chẳng ngờ bình thương cô luôn hihi haha vậy mà lại phải chịu tổn thương như vậy, ánh mắt anh như quyết tâm chuyện gì đó.

Thấy cô gật gà gật gù như muốn ngủ, anh vội để cô tựa vào lòng anh.

Cô như tìm được điểm tựa liền động đậy vài cái tìm tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Về đến Phó gia, Phó Minh Trạch ôm Ninh Phàn trở về phòng ngủ đặt cô lên giường rồi quay người định vào phòng tắm thì bất chợt một vòng tay ôm chặt lấy eo anh ngăn không cho anh đi còn kèm theo giọng nói.
“Chồng không cần em nữa sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận