Phá Vỡ Nguyên Tác


Phó Minh Trạch vì chuyện thời lượng của Kỳ Mặc nên đến thăm Ninh Phàn nhưng không ngờ cảnh tượng khi anh bước vào lại là lúc Kỳ Mặc đang nghịch tóc của cô mà cô lại không chú ý đến.

Anh tức giận đến kéo Ninh Phàn khỏi tay của Kỳ Mặc rồi ôm lấy hai vai cô mà hỏi.
“Em không sao chứ?”
Lại lườm nguýt nhìn Kỳ Mặc.
“Cậu ta có bắt nạt em không?”
Ninh Phàn đang ngạc nhiên tự hỏi tại sao anh lại đến thì nghe được câu hỏi của anh cũng từ từ trả lời.
“Không sao, chúng tôi đang nói chuyện bình thường thôi.”
Phó Minh Trạch tin Ninh Phàn nhưng không tin Kỳ Mặc lập tức đáp ngay.
“Nói chuyện bình thường có cần phải động tay động chân như thế để nói chuyện không?”
Lại quay sang nhìn Kỳ Mặc cảnh cáo.
“Kỳ Mặc, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
Từ khi Phó Minh Trạch bước vào thì cái tính phản nghịch của Kỳ Mặc lại nổi lên, nghe câu hỏi của anh thì liền ngoáy lỗ tai, giọng điệu không chịu thua nói chuyện.
“Tôi muốn làm cái gì? Tôi không còn là người trong công ty của chú rồi chú quản tôi được sao?”
Phó Minh Trạch liền lên giọng trưởng bối nói chuyện.
“Kỳ Mặc, cậu tốt hơn hết thể hiện sự tôn trong một chút cho tôi.

Phàn Phàn là trưởng bối của cậu, cậu nên gọi cô ấy là biểu thẩm.”
Anh vừa nói vừa ôm eo cô tuyên bố chủ quyền.
“Vì vậy cậu nên từ bỏ những suy nghĩ không nên có trong đầu của cậu đi.”
“Biểu thẩm?”
Kỳ Mặc ngạc nhiên như không tin nhắc lại nhìn Ninh Phàn.

Nghe cậu ta nhắc lại cô liền cười trêu chọc cậu ta.
“Chào cháu trai lớn nha!”
Kỳ Mặc không tin đứng lên nhìn hai người đang ôm ấp nhau.
“Không phải, chị tốt như vậy sao lại gả cho chú ấy chứ? Hôn lễ không có, nhẫn cưới cũng không có.

Chị là bị chú ấy lừa rồi.”
Phó Minh Trạch nghe vậy lại không vui.
“Những thứ đó sau này tôi sẽ bù lại.

Không cần cậu quan tâm.”
Ninh Phản cảm thấy không khí ngày càng có mùi thuốc súng nên cô nhanh chóng lên tiếng.

“À! Kỳ Mặc, cậu mau trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.

Yêu tâm sáng tác, đừng để bị ảnh hưởng bởi những chuyện khác.”
Kỳ Mặc đáp lời nhưng ánh mắt khiêu khích nhìn Phó Minh Trạch.
“Tôi tất nhiên sẽ yên tâm sáng tác ca khúc mới.

Chị quan tâm tôi nhiều như vậy, tôi đương nhiên không thể khiến chị thất vọng được.”
Nói xong, Kỳ Mặc liền rời đi nhanh không để Phó Minh Trạch kịp nổi giận.

Cũng đúng lúc Ninh Phàn có cuộc điện thoại đến nhưng lại bị anh lấy đi.

Ninh Phàn bó tay đành vừa giải thích vừa lấy lại điện thoại.
“Là điện thoại của đạo diễn Tần.”
Không còn cách nào khác, Phó Minh Trạch đành trả lại điện thoại cho Ninh Phàn rồi tức giận quay lưng không thèm nhìn cô.

Cô nhận lấy điện thoại đi qua một bên nghe máy, vừa áp lên tai thì đạo diễn Tần đã lên tiếng trước.
“Ninh tổng, thực sự xin lỗi.

Vừa rồi thực sự quá bận.”
Ninh Phàn cũng không muốn làm lớn chuyện.
“Đạo diễn Tân là người bận rộn mà.

Tôi có thể hiểu được.”
“Chuyện của Kỳ Mặc tôi đã biết rồi.

Vì thời lượng của chương trình có hạn nên tôi cũng rất khó xử.

Lần sau nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ tự mình giám sát công việc hậu kỳ.”
Trong lúc Ninh Phàn đang nói chuyện, Phó Minh Trạch đứng một bên đang tức giận nhưng cứ một lúc thì lại lén nhìn về phía cô mà cô không để ý đến.
“Vậy thì làm phiền đạo diễn Tần rồi.

Không biết ngày mai đạo diễn có rảnh không?”
“Ninh tổng đích thân mời, tôi đương nhiên có thời gian rồi.”
“Được, vậy tôi sẽ nhắn thời gian và địa điểm cho anh.


Tạm biệt!”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Ninh Phàn vừa quay người lại thì đã thấy Phó Minh Trạch ở ngay sau lưng mình khiến cô giật mình.

Anh tức giận liền đẩy cô vào tường, một tay chống lên tường mặt đối diện với cô.

Bản thân mình đang ở trong tư thế Kabedon trong truyền thuyết, vốn dĩ nên lãng mạn một chút nhưng sao cô lại thấy hơi buồn cười vậy.

Phó Minh Trạch lại không quan tâm tử từ tiến gần hơn với cô nhưng điện thoại của cô lại reo.

Anh tức giận liền giật lấy điện thoại của cô ném lên ghế, cô cũng ngạc nhiên định giành lại nhưng không kịp.

Cô hơi cau mày nhìn anh nhưng anh lại mở lời trước.
“Tại sao lại gọi tôi là Phó thiếu? Em có phải là ghét tôi không? Kỳ Mặc chỉ là một nghệ sĩ của em.

Tại sao em lại quan tâm cậu ta đến vậy? Tôi mới là chồng của em, vậy mà em lại lạnh nhạt với tôi.

Em nói cho tôi biết tôi nên làm gì đây?”
“Tôi…”
Càng nghe anh nói đôi mày của Ninh Phàn từ từ giãn ra, khi cô đang định trả lời thì anh lại đứng thẳng người dậy, biểu cảm gương mặt có vẻ hơi buồn tự mình trả lời.
“Em không thích tôi, là tôi tự mình đa tình.

Tôi còn nghĩ sau khi em kết hôn với tôi, em sẽ từ từ thích tôi.

Người em thích thực sự là Kỳ Mặc.”
“Em không phải loại người dùng hôn nhân để đạt được lợi ích.”
Ninh Phàn cắt ngang lời của Phó Minh Trạch, gương mặt cực kì tức giận nhìn anh, đôi mắt ngập nước.
“Phó Minh Trạch, em biết người có quyền lực như anh sẽ gặp rất nhiều loại phụ nữ khác nhau, vì để đạt được mục đích mà bán cả bản thân mình.

Nhưng mà…khoảng thời gian chúng ta sống cùng nhau anh vẫn nghĩ em là loại người đó sao?”
Nước mắt bắt đầu rơi.
“Mặc dù đúng là chúng ta kết hôn vì để anh nhường hợp đồng của Kỳ Mặc cho em.

Nhưng thử nghĩ xem nếu lúc đó em cương quyết phản đối thì liệu anh có thể cùng em đăng ký kết hôn được không?”

Ninh Phàn càng nói nước mắt cô rơi càng nhiều, lồng ngực cô khó chịu hít thở khó khăn nhưng cô vẫn tiếp tục nói.
“Phó Minh Trạch, nếu em không thích anh, em sẽ để anh nắm tay em trước mặt mọi người sao? Sẽ để anh ôm em, bồng bế em đi khắp nơi, sẽ để anh cùng em nằm chung trên một chiếc giường.

Nếu em không thích anh, em sẽ tùy tiện để anh hôn em sao?”
Phó Minh Trạch nhìn thấy nước mắt của cô, anh liền bối rối ôm lấy cô.
“Anh…Anh xin lỗi! Anh chỉ là anh rất sợ, sợ em không thích anh, sợ em một ngày nào đó sẽ rời xa anh.”
Nghe vậy, Ninh Phàn liền thở hắt một cái.

Hóa ra người đàn ông đứng trên đỉnh cao này cũng có lúc sợ hãi.

Nhưng cô lại cảm thấy như vậy thật tốt, như vậy cô lại thấy anh ở rất gần cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới mà không cần phải ngước lên để nhìn.

Cô vòng tay ôm lấy eo anh nhẹ nhàng nói.
“Phó Minh Trạch, có một số chuyện không phải chỉ dùng lời nói là có thể biểu đạt hết được.

Mà cũng cần phải dùng hành động để thể hiện, và dùng trái tim để cảm nhận được.”
Rồi từ từ hai người tách nhau ra nhưng tay vẫn đặt trên người đối phương, đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, cô nói tiếp.
“Hôm nay anh đã làm em khóc nên em sẽ không nói cho anh biết.

Đợi đến một ngày nào đó em muốn, em nhất định sẽ nói cho anh biết cho dù anh có đang ở xa đến đâu em cũng lập tức bay đến tìm anh.

Đến lúc đó anh không được hối hận đâu.”
Nghe vậy Phó Minh Trạch chỉ biết cười gật đầu vì hôm nay anh là người gây tội nên bị phạt là thích đáng.

Nhìn anh chịu phạt trong lòng Ninh Phàn mới thoải mái hơn một chút.

Khi mắt của anh chạm vào mắt cô một lần nữa cả hai lại rung động, anh từ từ tiến gần gương mặt cô.

Khi môi anh chỉ cách môi cô khoảng 1cm thì đột nhiên cô quay đầu tránh đi, cô còn cười nói.
“Hôm nay cũng phạt anh không được hôn em.”
Phó Minh Trạch nghe vậy cũng đành bất lực nghe theo.

Cả 2 nhìn nhau cười tươi hạnh phúc vì cả cô và anh đều hiểu khoảng cách của họ đã bị phá bỏ.
Trời về tối, Phó Minh Trạch đang tắm bên trong còn Ninh Phàn thì đang ngồi thất thần trước bàn trang điểm đến khi một đôi tay nắm lấy chiếc eo thon của cô nhấc bổng cô lên khiến cô giật mình, cô mới phát hiện Phó Minh Trạch là người ôm cô lên rồi đặt cô ngồi lên chân của anh, miệng còn không ngừng trách nhưng tay lại rất thuần thục lau khô mái tóc đang ướt của cô.
“Em đang nghĩ gì vậy? Tóc cũng không lau khô lát nữa ngủ sẽ khó chịu lắm.”
Bị anh bế vài lần muốn cựa quậy cũng không được nên cô cũng không ngạc nhiên lắm về sức mạnh của anh.

Hơn nữa chống lại anh thì người chịu thiệt chỉ có cô mà thôi nên cô cũng chẳng mất công làm gì cứ thuận theo ý anh để anh muốn làm gì thì làm.

Ninh Phàn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Em đang nghĩ đến một số chuyện trong công ty.

Ngoài chuyện của Kỳ Mặc ra, cũng có một vài nghệ sĩ gặp vấn đề, em đang đoán là có người đứng sau giở trò.”
Phó Minh Trạch vẫn tập trung lau tóc cho cô.
“Vậy em có đoán ra được là ai không?”
Ninh Phàn suy đoán.
“Công ty mới thành lập nên sẽ không đắc tội với những công ty khác.

Mà người có thù oán với em lại có quyền lực trong giới giải trí chỉ có Mục Bắc Thần.

Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, em cũng không có bằng chứng.”
Phó Minh Trạch cảm thấy tự hào về cô vợ thông minh của mình, sau khi lau tóc xong thì lấy máy sấy tóc ra sấy giúp cô.
“Em đoán đúng rồi! Mục Bắc Thần chính là người đứng đằng sau mọi chuyện.

Anh ta cho người mua chuộc đạo diễn để cắt thời lượng lên sóng của Kỳ Mặc.”
Ninh Phàn vỗ tay tức giận.
“Em biết ngay mà! Tên vương bát đảng đó chỉ biết giở thủ đoạn hèn hạ thôi.

Tên xấu xa vô liêm sỉ!”
Nghe cô mắng Mục Bắc Thần anh càng cười tươi hơn, nhẹ nhàng dỗ dành cô.
“Không sao! Anh giúp em trả thù.”
Nhưng ánh mắt của Ninh Phàn ánh lên sự toan tính và tự tin.
“Không cần đâu! Giết gà cần gì dùng dến dao mổ trâu.

Mấy thủ đoạn nhỏ này em còn không giải quyết được vậy công sức em gầy dựng giải trí Phồn Tinh không phải đều uổng phí hết sao? Em tự có cách xử lý anh ta.”
Phó Minh Trạch nhìn cô nhếch miệng cười hoàn toàn tin tưởng vào cô, cố gắng hoàn thành việc sấy tóc cho cô.

Còn cô thì suy nghĩ lại về cốt truyện.
(Theo cốt truyện, chính vì Kỳ Mặc theo đuổi Ninh Vũ Mai nên mới bị Mục Bắc Thần ghi thù.

Mục Bắc Thần liền làm khó Kỳ Mặc để cậu ta gần như không tồn tại được trong giới giải trí.

Mục Bắc Thần chính là trướng ngại lớn nhất trên con đường trở thành ca vương của Kỳ Mặc.

Nhưng rõ ràng Kỳ Mặc đã không còn theo nguyên tác nữa vậy mà anh ta vẫn gây khó dễ cho Kỳ Mặc.

Mình tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Mục Bắc Thần, anh đợi đó cho tôi.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận