Phá Vỡ Nguyên Tác


Nghe Ninh Phàn nói vậy, tổng giám Lê còn tưởng mình đã được cô bỏ qua.

Hai tay nắm lại như vái lạy mừng rỡ.
"Ninh tổng đại nhân không chấp tiểu nhân.

Cô chỉ cần bỏ qua cho tôi lần này, tôi bảo đảm sau này sẽ không bao giờ chống đối cô nữa."
Nhìn bộ dạng khẩn thiết của anh ta thật khiến cô buồn cười cùng khinh thường, vén mái tóc của mình, cô bình thản nói.
"Con người tôi ấy mà, ưu điểm lớn nhất là thích thù dai."
Nói rồi định bước đi nhưng vẫn bị tổng giám Lê cản bước muốn thuyết phục cô hòa giải.
"Khoan đã! Ninh tổng, chỉ cần cô thông cáo truyền thông giải trí Bắc Thần không cần phải chịu trách nhiệm thì tôi chấp nhận tự mình bồi thường đền bù tổn thất cho cô, được không?"
Ninh Phàn vẻ mặt mất kiên nhẫn khoanh tay nhìn anh ta nói.
"Anh có nghĩ tôi là người thiếu vài vạn đó của anh không?"
Tổng giám Lê khổ não muốn kết thúc vấn đề.
"Cuối cùng cô muốn thế nào thì mới hài lòng? Chỉ cần cô đưa ra yêu cầu, tôi nhất định sẽ thực hiện được."
Nghe vậy Ninh Phần hơi suy nghĩ nói.
"Nếu tổng giám Lê đã chân thành như thế, vậy thì chỉ một cái giá thôi.

Hai mươi vạn."
Nghe cái giá Ninh Phàn đưa ra, anh ta liền lắp bắp.
"B...B...Bao nhiều cơ?"
Rồi như hiểu ra bản thân bị đùa giỡn liền tức giận đe dọa.
"Đừng có quá đáng! Ninh Phàn, để tôi nói cho cô biết.

Tôi đã làm trong ngành này nhiều năm rồi, nếu cô dám xúc phạm tôi, tôi sẽ khiến cô không thể làm ăn trong giới đâu."
Tại sao Ninh Phàn lại đưa ra cái giá như vậy? Với tổng giám Lê thì hai mươi vạn là một con số lớn anh ta không thể nào một mình gánh nổi số tiền này.

Hơn nữa số tiền bồi thường cũng không nhiều đến vậy.

Nhưng Ninh Phàn lại ra một con số lớn như vậy thì người khác nghe cũng hiểu được là cô không hề muốn hòa giải.

Vậy nên tổng giám Lê mới tức giận đến vậy,
Ninh Phàn không hề sợ hãi trước lời đe dọa của anh ta nhưng lại giả bộ như mình rất sợ nói rồi lại đổi sang tự tin.
"Oi! Thực sự dọa chết tôi rồi! Nếu tổng giám Lê lợi hại như vậy, vậy tại sao anh còn đến cầu xin tôi?"

Tổng giám Lê không thể nói thêm được câu nào, chỉ đành bỏ đi để lại một câu.
"Cứ đợi đó!"
Ninh Phàn nhìn theo bóng của tổng giám Lê đang tức giận bỏ đi, khinh thường nói.
"Còn tưởng mình rất có năng lực nữa nhưng chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi.

Làm uổng phí mình mua ly nước này, mất cả hứng."
Ninh Phàn nhìn ly nước mình mua trước khi gặp tổng giám Lê nhưng sau cuộc nói chuyện vừa rồi thì tâm trạng của cô cũng thay đổi nên ly nước trong tay cô uống cảm giác cũng không còn ngon như ban đầu nữa.

Nhưng biết sao giờ, đã lỡ mua rồi mà cô không có thói quen lãng phí nên chỉ đành tạm chấp nhận vậy.
Phó Minh Trạch ngồi tập trung đánh máy tính trong văn phòng nhưng rồi có một tin tức giải trí khiến anh chú ý.
Chỉ mới nhìn qua vài bước hình anh liền hiểu, gương mặt lạnh đi lầm bẩm nói.
"Vậy mà dám làm ra chuyện này, xem ra bọn họ không muốn sống nữa rồi."
Ở công ty của Ninh Phàn, Lạc Phi ba chân bốn cằng vừa gõ cửa chưa chờ Ninh Phàn cho phép cô nàng đã mở cửa đi vào miệng cũng nói như hét.
"Ninh tổng! Không hay rồi! Cô lên hot search rồi."
"Tôi lên hot search rồi? Là có ý gì?"
Ban đầu Ninh Phàn khá ngạc nhiên vì bình thường Lạc Phi luôn điểm tĩnh nhưng hôm nay lại chạy giống như ma đuổi.

Tiếp đến, cô vừa nghe câu nói của Lạc Phi cô càng ngạc nhiên hơn đồng thời cũng không hiểu.

Lạc Phi cũng không nói nhiều liền đưa Ipad cho cô trên màn hình là một bài báo với tựa đề "Mượn chức danh Chủ tịch tạo nhiều mới quan hệ với ban lãnh đạo cấp cao của giải trí Bắc Thần", kèm theo đó là vài tấm ảnh của cô cùng với tổng giám Lê.

Cũng có vài bức là của cô và Kỳ Mặc nhưng cô nhìn liền biết những bức ảnh này đều là mượn góc chụp để gây hiều lầm.
Ninh Phàn không muốn đọc tiếp nên tắt máy rồi tức giận nói.
"Vậy cũng được sao? Thật hết nói nổi mà."
Lạc Phi lo lắng hỏi.
"Ninh tổng! Bộ phận quan hệ công chúng muốn hỏi cô chuyện này phải giải quyết như thế nào?"
Ninh Phàn suy nghĩ một chút rồi nói.
"Hạ mức độ tìm kiếm tin này xuống mức thấp nhất có thể.

Nếu được thì tìm cách xóa bài viết này.

Còn nữa, gọi điện cho bên Kỳ Mặc đi cửa sau để tránh phóng viên nhưng nếu không tránh được thì tuyệt đối không được trả lời bất cứ câu hỏi nào của họ."
"Tôi biết rồi!"

Lạc Phi nhận lệnh rồi nhanh chóng đi làm việc.

Ninh Phàn ngồi lại trong phòng, nghĩ lại chuyện vừa rồi thì dột nhiên điện thoại reo.

Cô nhìn một cái rồi nhấc máy.
"Alo! Me!"
"Phàn Phàn! Con mau về nhà..."
Ninh phu nhân đang nói thì bất ngờ Ninh lão phu nhân đang ngồi kế bên giật điện thoại của bà mắng.
"Ninh Phàn! Cô nhanh chóng cút về đây cho tôi.

Nhìn chuyện tốt mà cô làm ra đi, thật là làm mất mặt Ninh gia nhà chúng tôi."
Ninh phu nhân muốn lấy lại điện thoại, nhẹ nhàng giải thích.
"Mẹ! Chuyện này nhất định là có hiểu lầm."
Nhưng lão phu nhân lại gạt tay bà ra, giọng điệu vẫn không hạ xuống hơn còn hét to vào điện thoại
"Có hiểu lầm gì chứ? Tôi thấy cô ta chính là loại người đó."
Nhìn lão phu nhân tức giận như vậy, bà chỉ có thể ngồi yên cúi đầu.

Lão phu nhân được nước làm tới.
"Tôi đã nói mà, sao cô vừa mới về thì đã mở một công ty diễn viên? Hóa ra cô là tự mình muốn trở thành diễn viên.

Nhà họ Ninh không có ai vô liêm sỉ như cô."
Nói rồi liền ném điện thoại xuống ghế, không biết Ninh Phàn còn nghe máy hay không? Mắng Ninh Phần xong rồi thì mắng sang Ninh phu nhân.
"Đứa con gái bất hiếu này vậy mà dám cúp máy của ta.

Đợi cô ta quay về, tôi phải bảo Ninh Đức Hữu cắt đứt quan hệ với cô ta."
Ninh phu nhân cầm diện thoại lên xem.

Quả nhiên, Ninh Phàn đã không còn nghe máy nữa.

Nhưng lão phu nhân muốn cắt đứt quan hệ với Ninh Phàn, bà liền lo lắng.
"Mẹ! Phàn Phần không phải là loại người như vậy.


Chắc chắn là trên mạng đang nói bậy thôi."
Ninh lão phu nhân không chịu thôi mà quát.
"Cô im miệng cho tôi! Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện."
Nghe vậy Ninh phu nhân cũng đành im lặng.
Tan làm Ninh Phàn vừa mới bước ra khỏi cửa công ty thì không biết từ đâu đến một đám người cầm mic và máy quay đến bao quanh lấy cô, may mắn là có bảo vệ trong công ty cản lại không để họ tiếp cận được cô nhưng liên tiếp những câu hỏi được nêu ra.
"Ninh tiểu thư! Xin cô hãy nói cho chúng tôi biết mối quan hệ của cô với những nghệ sĩ trong công ty như thế nào?"
"Ninh tiểu thư! Có phải cô và giải trí Bắc Thần có giao dịch ngầm nào không?"
"Ninh tiểu thư! Có phải cô có kế hoạch bao dưỡng Kỳ Mặc không?"
"Ninh tiểu thư...!Ninh tiểu thư..."
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng Ninh Phàn tiệt nhiên không trả lời bất cứ câu nào.

Hơn nữa vì họ liên tụp chụp hình khiến đề flash chớp liên tục làm chói mắt khó chịu nên đưa tay lên che mắt lại.

Rồi đột nhiên không biết
Phó Minh Trạch đến từ lúc nào, nhìn thấy cô bị đám phóng viên bao vây.

Anh chạy nhanh đến tách đám người đó ra nắm lấy tay cô rồi chạy nhanh vào xe.

Cũng may là đóng cửa xe kịp thời nên có thể tách khỏi đám phóng viên, anh nhanh chóng nói với tài xế.
"Mau chạy xe."
Đám phóng viên không thể phỏng vấn chỉ có thể tiếc nuối nhìn theo chiếc xe vừa chạy.
Trong xe, Ninh Phàn vuốt ngực mình để bình ổn lại tâm trạng, rồi cảm kích nhìn anh nói.
"May là anh đến kịp."
Phó Minh Trạch lo lắng nói.ư
"Em vẫn ổn chứ? Là anh đến muộn nên em mới bị đám người đó bao vây."
Được Phó Minh Trạch quan tâm nên Ninh Phàn cũng yên tâm một chút, ôm lấy cánh tay anh nói.
"Em không sao.

Mấy bức ảnh trên bài viết đó chắc là anh đã xem rồi.

Nhưng anh không nghi ngờ em sao?"
Anh đưa tay xoa đầu cô an ủi.
"Anh tin em! Anh đã cử người đi điều tra camera giám sát em và tổng giám Lê ngày hôm đó rồi.

Sẽ có kết quả sớm thôi."
Cô gật đầu mim cười.
"Cảm ơn anh!"
Anh tiếp tục an ủi cô.
"Đừng sợ! Anh luôn ở bên cạnh em.


Về sau nếu có chuyện tương tự xảy ra nhất định phải nói cho anh biết ngay."
Ninh Phàn hơi cau mày nói.
"Hôm nay chuyện xảy ra quá đột ngột là em không suy nghĩ thấu đáo.

Về sau em chắc chắn sẽ cẩn thận hơn."
Phó Minh Trạch hỏi tình hình.
"Vậy Bên Kỳ Mặc, em định giải quyết thế nào?"
Ninh Phàn trả lời.
"Em đã yêu cầu Kỳ Mặc đăng bài thanh minh trên mạng.

Em cũng đã cho người đi lấy video hậu trường rồi."
Vừa nói hết câu Ninh Phần lại thở dài lại đưa tay ấn thái dương làm Phó Minh Trạch lo lắng.
"Còn vấn đề gì sao?"
Ninh Phàn vẻ mặt buồn rầu nói.
"Một lát nữa, em phải đến nhà họ Ninh một chuyến.

Chỉ sợ lại phải giải thích với họ.

Thực sự rất phiền phức!"
Phó Minh Trạch vỗ vào tay cô an ủi.
"Anh đi với em."
Nghe vậy Ninh Phàn liền mỉm cười.
Về đến Ninh gia, ngoài trừ chú hai Ninh Tiết Kiếm không biết đã đi đâu thì toàn bộ thành viên trong gia đình nhà họ Ninh đều đã có mặt đầy đủ.

Ninh Phàn khoác tay Phó Minh Trạch vừa đi vào thì đã bị Ninh lão phu nhân dùng giọng điệu gay gắt hỏi.
"Cô còn dám quay lại? Thật không biết xấu hồ! Cô muốn những gia tộc hào môn ở thành phố B nhìn Ninh gia chúng tôi thế nào đây.

Thật đúng là tiểu bá tinh!"
Có người nói xấu Ninh Phàn, Phó Minh Trạch đương nhiên không để yên, gương mặt lạnh lùng nhìn lão phu nhân.
"Ninh lão phu nhân! Bà có bằng chứng nào không mà đã vu không cho vợ tôi?"
Lão phu nhân cao cao tại thượng đã quen nên không để lời nói của Phó Minh Trạch vào tai vẫn giữ thái độ trưởng bối răn dạy nói.
"Phó thiếu! Sao cậu lại xem trọng một người phụ nữ không biết liêm sỉ như vậy? Rõ ràng là cậu và Vũ Mai nhà tôi có hôn ước với nhau.

Theo tôi thấy liên hôn giữa hai nhà nên thay thế bởi Vũ Mai mới phù hợp.

Ninh gia sẽ trục xuất Ninh Phàn khỏi gia phả."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận