Phá Vỡ Nguyên Tác


Ninh Tiết Kiếm đứng trước cửa công ty của Mục Bắc Thần, vừa nhìn thấy Ninh Vũ Mai đi ra liền dùng vẻ mặt lấy lòng, đưa một hộp quà nhỏ nói.
"Vũ Mai, chú đặc biệt qua đây để tặng cháu cái này.

Cháu xem có thích không? Chú đã rất vất vả để chọn nó cho cháu.

Rất phù hợp với cháu."
Ninh Vũ Mai nhìn hộp quà nhỏ chỉ có mỗi một cái vòng tay đơn giản, nhìn cũng có thể đoán được cái vòng tay này chẳng đáng bao nhiêu tiền liền thầm khinh thường cùng chán ghét.

Hơn nữa cô ta cũng biết Ninh Tiết Kiếm đến tìm cô ta là vì chuyện gì nên tốt hơn hết là không nên nhận.
"Chú hai! Vô công bất thụ lộc.

Tâm ý của chú cháu xin nhận nhưng cái này cháu thực sự không thể nhận được."
Ninh Tiết Kiếm vẻ mặt cũng khó xử nhưng dù sao cũng là chú cháu lâu năm với nhau vẫn dễ nói chuyện hơn là
Ninh Phần nên chú ta hỏi thẳng.
"Nghe nói mối quan hệ của cháu và Mục tổng của giải trí Bắc Thần rất tốt.

Vì vậy hôm nay chú muốn hỏi cháu về chuyện đại diện phát ngôn cho sản phẩm công ty chú."
Quả nhiên là vậy.

Ninh Vũ Mai liền ra vẻ khó khăn mà từ chối.
"Chú hai! Chuyện này cháu không thể giúp chú được.

Chú vẫn là nên tìm người khác đi."
Người khác ở đây, Ninh Vũ Mai muốn ám chỉ là Ninh Phàn.

Nhưng cô ta không biết chỉ vừa lúc nãy thôi Ninh Tiết Kiếm suýt bị bắt vào đồn cảnh sát.

Đến giờ chú ta vẫn còn cảm giác sợ hãi nào dám đến tìm Ninh Phàn.

Nhưng chuyện công ty cũng rất quan trọng với chú ta nên chú ta vẫn muốn bám vào Ninh Vũ Mai để đạt được mục đích.
Thấy Ninh Vũ Mai muốn đi, Ninh Tiết Kiếm liền nắm tay cô ta lại cầu xin.
"Này! Vũ Mai, cháu giúp chú hai đi.

Chỉ cần giúp chú hai thì..."

Ninh Tiết Kiếm chưa nói được hết câu thì mặt đã bị ăn đấm.

Mục Bắc Thần không biết ở đâu xuất hiện, thấy có người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo Ninh Vũ Mai.

Tưởng cô ta đang bị quấy rối liền nổi máu anh hùng đến đấm người đàn ông đó một phát.

Rồi lại quay sang quan tâm Ninh Vũ Mai.
Ninh Tiết Kiếm bị đấm một phát liền nổi giận hỏi.
"Tên khốn nạn nào đánh tôi?"
Mục Bắc Thần vì để bảo vệ người thương liền không kiếm chế muốn động tay.
"Dám quấy rối Vũ Mai đúng là thứ không biết sống chết."
Ninh Vũ Mai thấy tình hình không ổn liền ngăn Mục Bắc Thần lại nói.
"Mục ca ca! Đều là hiểu lầm.

Chú ấy là chú hai của em."
Mục Bắc Thần kinh ngạc nhìn Ninh Tiết Kiếm đang ôm mặt rồi lặp lại lời của Ninh Vũ Mai.
"Chú hai?"
Trải qua một trận hiểu lầm, Ninh Tiết Kiếm cuối cùng cũng vào được văn phòng của Mục Bắc Thần.

Ngồi trên ghế sofa chú ta không ngừng rên rỉ ôm lấy bên mặt bị đánh lúc nãy.

Mục Bắc Thần áy náy tự tay rót trà nhận lỗi.
"Xin lỗi, chú hai! Đều là hiểu lầm.

Hồi nãy cháu tưởng rằng có người bắt nạt Vũ Mai nên có một chút bốc đồng.
Chú vẫn ổn chứ?"
Ninh Tiết Kiếm muốn nói có nhưng theo lịch sự là vẫn nói không.
"Không sao!"
Mục Bắc Thần còn tưởng là thật mà cười.
"Không sao thì tốt! Không sao thì tốt!"
Ninh Tiết Kiếm gặp được Mục Bắc Thần giám đốc điều hành của giải trí Bắc Thần thì vội nắm lấy cơ hội.
"Thật ra chú đến tìm Vũ Mai là để xin giúp đỡ."
Ninh Vũ Mai sợ Ninh Tiết Kiếm nói ra liền ngăn lại.
"Chú hai! Có chuyện gì thì chúng ta về nhà rồi nói có được không?"
Ninh Tiết Kiếm nào dễ từ bỏ như vậy.

"Không được! Chú mới được gặp Mục tổng.

Chú là chú hai của cháu, cháu không thể không giúp chú được."
Mục Bắc Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền thắc mắc hỏi nhỏ Ninh Vũ Mai.
"Có chuyện gì vậy?"
Ninh Vũ Mai mặt buồn rầu khó xử nhìn Mục Bắc Thần.
"Mục ca ca, em không muốn anh vì em gặp khó khăn."
Mục Bắc Thần nắm lấy tay của Ninh Vũ Mai an ủi nói.
"Vũ Mai, chuyện của em cũng chính là chuyện của anh."
Ninh Tiết Kiềm thấy cảnh tượng ngọt ngào này liền hiểu làm.
"Cháu rể...Không phải Mục tổng, cậu và Vũ Mai đang yêu nhau sao?"
Ninh Vũ Mai ra vẻ xấu hồ ngại ngùng.
"Chú hai, chú đừng nói bậy."
Mục Bắc Thần bối rối nói.
"Chú Ninh, chúng tôi không phải mối quan hệ đó nhưng mà..."
Nhìn sang Ninh Vũ Mai.
"Tôi vẫn luôn theo đuổi Vũ Mai."
Ninh Tiết Kiếm mừng rỡ.
"Tốt! Tốt! Vũ Mai, nếu bà nội biết được, bà ấy sẽ rất vui mừng."
Mục Bắc Thần đổi đề tài nói chuyện, muốn biết mục đích của Ninh Tiết Kiếm đến tìm Ninh Vũ Mai.
"Chú Ninh, hôm nay chú đến đây là có chuyện gì? Nói không chừng tôi có thể giúp được."
Ninh Tiết Kiếm như cầu được ước thấy nói.
"Mục tổng! Tôi chỉ chờ cậu nói câu này thôi.

Thật ra rất đơn giản! Công ty mỹ phẩm của tôi cần người đại diện phát ngôn."
Mục Bắc Thần không nghĩ mà đã đồng ý này.
"Không thành vấn đề! Tôi có một vài nghệ sĩ dưới quyền, chỉ cần tìm một người phù hợp thì có thể trực tiếp ký hợp đồng."
Ninh Tiết Kiếm mừng rõ đứng dậy đưa tay ra trước mặt Mục Bắc Thần nói.
"Cảm ơn! Cảm ơn Mục tổng! Vậy tôi không làm phiền nữa."
Mục Bắc Thần bắt tay với Ninh Tiết Kiểm.

Đạt được mục đích chú ta liền rút lui.


Ninh Vũ Mai dùng ánh mắt cảm kích nhìn Mục Bắc Thần.
"Mục ca ca! Em vốn định không muốn làm phiền anh."
Mục Bắc Thần dùng ánh mắt yêu thương đáp lại, dùng lời nói thầm tình nói với Ninh Vũ Mai.
"Em nói cái gì mà làm phiền với không làm phiền.

Về sau gặp mấy chuyện này thì nhất định phải nói với anh."
Ninh Vũ Mai cười tươi nói.
"Cảm ơn Mục ca ca!"
Nhìn thấy nụ cười của Ninh Vũ Mai, trong lòng Mục Bắc Thần liền cảm thấy rộn ràng.

Gương mặt thể hiện sự lúng túng, dịu dàng nói với cô ta.
"Vũ Mai! Thật ra mấy năm nay anh vẫn luôn thích em."
Ninh Vũ Mai tinh nghịch hất mặt quay đi nói.
"Em không tin!"
Mục Bắc Thần không biết bị kích động gì liền đưa tay ra sau đầu của Ninh Vũ Mai quay đầu cô ta lại rồi tiến lại gần muốn hôn cô ta nhưng lại bị cô ta ngăn lại.

Mục Bắc Thần bị cản lại không hề tức giận mà vẫn dịu dàng với cô ta.
"Vũ Mai, đừng đẩy anh ra nữa được không?"
Ninh Vũ Mai hơi mím môi, đôi mắt e ấp ngượng ngùng gọi.
"Mục ca ca!"
Mục Bắc Thần cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ước nguyện bấy lâu này của anh ta.
"Vũ Mai, hãy làm bạn gái anh nhé!"
Ninh Vũ Mai ngượng ngùng gật đầu.
"Được!"
Hạnh phúc đến đột ngột, Mục Bắc Thần ngạc nhiên nắm lấy tay của Ninh Vũ Mai hỏi.
"Anh không phải đang mơ dó chứ? Em thực sự đồng ý sao?"
Ninh Vũ Mai gật đầu cười khẳng định.
"Là thật!"
Nghe lời khẳng định của Ninh Vũ Mai, Mục Bắc Thần hạnh phúc càng hạnh phúc hơn mà ôm chầm lấy cô ta.
Cùng lúc đó ở một bên khác, vì đã hứa sẽ về nhà ăn cơm trưa cùng nhau nên Ninh Phàn đã về Phó gia.

Cầm trên tay tách cà phê cô đích thân pha cho Phó Minh Trạch chuẩn bị mang lên thư phòng cho anh thì đột nhiên, có tiếng thủy tinh vỡ kế tiếp là một âm thanh chói tai phát ra khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng, đầu cũng vì vậy mà đau không thể tả ngã xuống sàn nhà, hai tay cô cố gắng bịt tai lại để không nghe được âm thanh đó nữa nhưng đều vô dụng.

Âm thanh đó không hề nhỏ lại giống như nó phát ra từ trong đầu cô vậy.

Nhưng âm thanh đó mãi vẫn không dừng lại, cô vừa bịt tai vừa lắc đầu kêu trong đau đớn
Trong vô thức Ninh Phần làm rơi tách cà phê gây ra một tiếng vỡ vô cùng lớn, những người làm ở gần đó nghe thấy liền tò mò xem tình hình thì đã thấy cô đang nằm dưới đất.

Bọn họ liền lo lẳng.

"Thiếu phu nhân, cô sao vậy? Thiếu phu nhân...".
Vì thư phòng được làm cách ẩm nền Phó Minh Trạch không hể biết tình hình dưới nhà, anh đang làm việc thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa mà đúng hơn là tiếng đập cửa vội vã.

Xong chưa được anh cho phép thì cánh cửa đã mở làm anh khó hiểu cùng khó chịu.

Nhưng chưa kịp hỏi tội người trợ lý đã thở dốc nói.
"Thiếu gia! Không hay rồi.

Thiếu..Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện rồi.
Nghe xong Phó Minh Trạch kinh ngạc hoảng sợ đứng bật dậy khiến cái ghế anh đang ngồi bật ngã ra sau nhưng anh chẳng hề quan tâm mà vội chạy ra ngoài.

Ngay khi vừa xuống dưới anh đã nhìn thấy Ninh Phàn đang nằm dưới đất với vẻ mặt đau đớn, hai tay bịt chặt lấy tai mình còn lắc đầu liên tục, xung quanh đều là người làm nhưng không một ai biết phải xử lý thế nào.

Anh vừa chạy xuống vừa lo lắng gọi.
"PHẦN PHẦN!"
Nhưng âm thanh đó vẫn phát ra, Ninh Phàn căn bản không thể nghe được tiếng anh gọi.

Nhanh chóng đến bên cô, đỡ cô dậy để cô dựa vào lòng mình liên tục lo lắng hỏi cũng không quên lệnh cho trợ lý gọi bác sĩ.
"Phàn Phàn, em sao vậy? Phàn Phàn! Mau gọi bác sĩ đến đây ngay.

Phàn Phàn! Phàn Phàn!..."
Không hiểu sao, âm thanh dần nhỏ lại.

Vẻ mặt của Ninh Phàn cũng đã bắt đầu giãn ra nhưng bị giày vò cả một lúc lâu nên cô liền ngất đi vì mệt mỏi.
Một lúc sau, Ninh Phần được Phó Minh Trạch đặt lên giường, bác sĩ cũng đã đến kiểm tra cho cô một lượt sau đó
ket |นลิท.
"Kiềm tra sơ bộ cho thấy thiếu phu nhân không bị bệnh gì nghiêm trọng cả.

Còn về chứng đau đầu ban nãy, có thể do thiếu phu nhân vì làm việc quá độ nên mới dẫn đến đau đầu.

Chỉ cần ngủ một giấc và nghỉ ngơi hợp lý là sẽ khỏe lại.

Nhưng để yên tâm hơn thì tôi vẫn kiến nghị nên đến bệnh viện kiểm tra tổng quát sẽ tốt hơn."
Phó Minh Trạch liền gật đầu.
"Tôi biết rồi! Cậu tiễn bác sĩ về giúp tôi."
Người trợ lý bên cạnh liền dưa tay mời tiễn vị bác sĩ ra về.
Chưa đợi mọi người rời khỏi phòng, Phó Minh Trạch đã lo lắng ngồi cạnh giường nắm lấy tay Ninh Phàn.

Nhìn sắc mặt cô đã có vẻ tốt hơn lúc nãy cũng khiến anh yên tâm hơn, nhưng mà trái tim vẫn còn đang treo lơ lửng khi chưa thấy cô tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận