Phá Vỡ Nguyên Tác


Ninh Phàn cuối cùng cũng nhìn thấy đỉnh điểm của sự thiên vị là gì cũng hiểu lý do tại sao Ninh lão gia trước kia lại luôn yêu cầu Ninh Đức Hữu không đề Ninh Tiết Kiếm tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, cũng hiểu tại sao trong tiểu thuyết gốc sau khi Ninh Tiết Kiếm vào tập đoàn lại có thể khiến tập đoàn suýt phá sản.

Nếu không nhờ Ninh Phàn nhắc nhở trước thì tình hình lúc này có thể còn tệ hơn là việc bị cư dân mạng chỉ trích.

Với đầu óc cùng sự tham lam của chú ta, vì cái lợi trước mắt mà bỏ qua chi tiết nhỏ nên mới dẫn đến hậu quả như hôm nay.
Ninh Phần thật không hiểu Ninh lão phu nhân này trong đầu nghĩ cái gì.

Không lo cho con trai mình thiên vị mà cứ luôn mắng cô không thôi.
"Cô cũng là con gái nhà họ Ninh.

Cô nhất định phải giết chú hai của mình thì cô mới dừng lại sao?"
Ninh Đức Hữu thấy chuyện càng lúc càng nghiêm trọng liền khuyên Ninh Phàn.
"Phàn Phàn! Con nói bớt vài lời lại."
Ninh Phần phân trần.
"Con không thiên vị bất cứ ai.

Con chỉ tin vào cảnh sát sẽ điều tra ra sự thật một cách công bằng và công chính."
Cảnh sát cũng không chỉ đứng một bên nghe mà nói tiếp lời của Ninh Phần.
"Mọi người cũng đừng quá kích động.

Vụ án đang được điều tra, chúng tôi tuyệt đối sẽ không hàm oan người tốt.
Đương nhiên cũng sẽ không tha thứ cho kẻ xấu."
Ninh Tiết Kiếm khi thấy cảnh sát đã tái mét mặt lại, nghe được câu này của cảnh sát còn hoảng sợ hơn, liền cầu xin Ninh Đức Hữu.
"Đại ca! Anh giúp em với.

Đại ca! Đại ca! Anh giúp em đi mà đại ca.

Em xin anh đó đại ca."
Ninh Đức Hữu vẻ mặt khó xử không nói gì cả.

Lão phu nhân thấy vậy cũng ép buộc ông.
"Đức Hứu, con còn đứng đó làm gì?"
Thấy Ninh Đức Hữu không nói gì cũng không làm gì, Ninh Phàn chỉ nói một câu.
"Bố! Chú hai phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.


Bố không giúp được cho chú ta đâu."
Cảnh sát bước đến liền kéo Ninh Tiết Kiếm đi.

Chú ta vẫn không từ bỏ hết cầu xin Ninh Đức Hữu lại cầu xin lão phu nhân.
"Đại ca! Anh cứu em với.

Đại ca! Mẹ! Giúp con, mẹ! Đại ca! Cứu em với đại ca."
Thấy con trai mình yêu quý bị kéo đi Ninh lão phu nhân mới đi cầu xin Ninh Đức Hữu.
"Đức Hữu! Con ở thành phố B có quan hệ, có địa vị còn có tiền tài.

Con nhất định sẽ giúp em trai của con, đúng không?"
Ninh Phàn không chịu được liền nói vào.
"Có tiền có quan hệ thì đã làm sao? Trước mặt pháp luật mọi người đều bình đẳng."
Lão phu nhân bị chen ngang liền tức giận mắng cô.
"Cô câm miệng lại.

Cô không giúp chú hai của cô thì thôi đi.

Cô còn hại nó."
Ninh Đức Hữu khó chịu nói.
"Tất cả đừng nói nữa! Phàn Phàn nói không sai.

Chuyện này không phải con nói là có thể giải quyết được."
Lão phu nhân thấy Ninh Đức Hữu không muốn cứu Ninh Tiết Kiếm liền không ép buộc ông như trước kia mà hạ giọng xuống khóc lóc van nài.
"Nề tình mẹ! Mẹ thừa nhận rằng đôi khi mẹ thiên vị em trai con hơn.

Nhưng nếu nó ngồi tù rồi, mẹ cũng không muốn sống nữa."
Nghe hai chữ 'đôi khi của Ninh lão phu nhân mà Ninh Phàn ghét bỏ.

Tuy rằng cô không ở lại nhà họ Ninh lâu nhưng nhìn vào cách đối xử hai người con trai của lão phu nhân thì cô cũng biết bà ta luôn thiên vị cho đứa con thứ chứ không phải đôi khi.

Cô liền nói nguyên nhân dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
"Bà có biết vì sao Ninh Tiết Kiếm lại trở nên ngu ngốc như bây giờ không? Đó là bởi vì có bà, một người mẹ nhân danh yêu thương chú ấy không giới hạn đã hại chú ta vào con đường chết.

Nếu bà có một chút giới hạn nào dành cho chú ta, ngăn cản chú ta thì chú ta sẽ không làm ra chuyện không có não như vậy."
Bị nói như vậy, Ninh lão phu nhân liền tức giận mắng.

"Hỗn trướng! Từ khi nào đến lượt một nha đầu chết tiệt cô chỉ tay dạy đời tôi chứ?"
Ninh Phàn cũng không muốn nói với người không hiểu rõ tình hình, liền quay sang Ninh Đức Hữu nói.
"Bố! Tập đoàn Ninh thị hiện tại đang đứng đầu ngành, có rất nhiều đối thủ cạnh tranh đang để mắt đến.

Nếu chuyện này không được xử lý tốt sẽ giáng một đòn mạnh vào tập đoàn Ninh thị."
Lời của Ninh Phàn nghe rất có lý nên Ninh Đức Hữu cũng gật đầu.

Nhưng mà có người lại không chịu hiểu cứ nhất quyết cho rằng cô là người gây chuyện mà mắng cô.
"Ninh Phàn! Cô đây là muốn chú hai của cô chết mà.

Cô rốt cuộc là có mục đích gì?"
Rồi quay sang Ninh Đức Hữu.
"Đức Hữu, Ninh Phàn từ nhở đến lớn được người ngoài nuôi dưỡng sẽ không có cùng suy nghĩ với chúng ta.

Con không thể không quản em trai con.

Nếu để nó biết con thấy chết không cứu, nó sẽ đau lòng biết nhường nào."
Ninh Đức Hữu thở dài.
"Con muốn đi nghỉ một lát."
Nói rồi rời đi ngày.

Thấy Ninh Đức Hữu không đồng Ý, lão phu nhân tức giận liền đuổi Ninh Phàn.
"Ninh Phần, cô mau cút khỏi Ninh gia ngay cho tôi."
Ninh Phàn cũng không muốn ở lại liền quay người rời đi.

Khi bước ra tới cửa thì suy nghĩ mà thích thú cười.
(Bên Ninh Tiết Kiểm đã xảy ra chuyện rồi.

Bên đại diện phát ngôn ban đầu là Ninh Vũ Mai đứng ra làm trung gian với nghệ sĩ của giải trí Bắc Thần để ký hợp đồng.

Không biết bây giờ giải trí Bắc Thần như thế nào rồi? Như vậy lại sắp có kịch hay để xem rồi.)
Quả thật đúng với những gì Ninh Phàn nghĩ, tình hình bên giải trí Bắc Thần đang hỗn loạn.

Mục Bắc Thần xem một loạt bình luận chỉ trích trên mạng liền tức giận mà ném lên bàn.

"Bây giờ chuyện của chú hai em đã lên top tìm kiếm.

Danh tiếng của công ty cũng vì vậy mà bị hủy hoại rồi."
Ninh Vũ Mai ngồi cạnh cũng khóc lóc hối lỗi.
"Mục ca ca, em xin lỗi! Em thực sự không biết chú hai của em lại đi bán hàng giả kém chất lượng."
Nhìn thấy nước mắt của người yên, Mục Bắc Thần nào dám tức giận tiếp, liền thay đổi thái độ an ủi cô ta.
"Vũ Mai, anh không có ý trách em."
Ninh Vũ Mai vẫn khóc lóc nhận lỗi.
"Em biết em làm cái gì cũng không tốt.

Nếu không thì chúng ta nên chia tay đi."
Nghe câu này, Mục Bắc Thần liền lo lắng hoảng sợ.

Khó khăn lắm anh ta mới có thể ở bên cạnh người anh ta yêu bấy lâu này, nào dễ dàng chịu chia tay như vậy.

Anh ta nắm tay Ninh Vũ Mai an ủi.
"Em nói vớ vẩn gì vậy? Chúng ta không chia tay, vĩnh viễn không chia tay.

Chuyện này không đơn giản như vậy.
Có thể là sự cạnh tranh ác ý của đối thủ cùng ngành."
Có cơ hội, Ninh Vũ Mai liền nắm lấy thời cơ đổ nước bẩn lên người Ninh Phàn.
"Có khi nào là do chị không? Không, chị khẳng định sẽ không làm chuyện như vậy đâu."
Sự dẫn dắt của Ninh Vũ Mai rất tốt, vừa nhắc đến Ninh Phần rồi lại phủ nhận nó.

Liền khiến Mục Bắc Thần tin rằng mọi chuyện là do cô làm.
"Ninh Phàn, không phải không có khả năng.

Người phụ nữ đáng ghét đó.

Anh đối với cô ta quá nhân từ rồi."
Sau sự việc mỹ phẩm kém chất lượng là đến buổi ghi hình của Tomorrow star, vòng đầu loại lần này rất quan trọng quyết định thí sinh vào vòng chung kết nên Ninh Phần đến tận trường quay để xem tình hình.

Bây giờ cô cùng Kỳ Mặc và một vài người đại diện đi cùng những thí sinh khác đang ngồi trong một căn phòng lớn.

Kỳ Mặc không quan tâm đến đang nói cái gì, vì nghe lời Ninh Phần mới có mặt nên từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi chơi game điện thoại.

Cô ngồi bên cạnh hỏi cậu ta.
"Vòng đấu loại trực tiếp này sẽ được tiến hành theo hình thức phát sóng trực tiếp.

Cậu có lo lắng không?"
Kỳ Mặc không rời mắt khỏi điện thoại mà trả lời.
"Chuyện này thì có gì phải lo lắng chứ?"

Ninh Phần đã quan tính cách này của Kỳ Mặc nên cũng không ngạc nhiên hay tức giận.

Nhưng điều cô không thể ngờ là Ninh Vũ Mai đã trở thành người đại diện cho Vệ Tiến cũng là một thí sinh trong chương trình.

Cô ta vừa vào đã giả vờ như thân thiết mà đến nói chuyện.
"Chị, thật là trùng hợp! Không ngờ là chúng ta lại gặp nhau ở đây."
Ninh Phàn vốn không muốn để ý Ninh Vũ Mai nhưng thật không thể rời mắt khỏi cô ta nếu không không biết cô ta sẽ bày trò gì, vẻ mặt chán ghét không tình nguyện đáp lời cô ta.
"Không trùng hợp! Tôi là người đại diện của Kỳ Mặc, việc tôi ở đây không phải là chuyện bình thường sao? Nhưng cô thì khác, cô đến đây để làm gì?"
Ninh Vũ Mai rất bình tĩnh trả lời rồi làm ra vẻ tiếc nuối
"Mục ca ca sắp xếp để em đưa người mới vào.

Chị à! Nếu lúc đó chị đồng ý việc mua lại thì có lẽ chúng ta đã là đồng nghiệp rồi.

Thật đáng tiếc!"
Ninh Phần buồn cười vì câu nói này của Ninh Vũ Mai, xem ra cô ta không hề nhớ đến ngày hôm đó cô đã nói gì.
"Tôi thấy là trí nhớ của cô kém rồi nên không nhớ hôm đó tôi nói gì nhỉ.

Vậy để tôi nhắc lại cho cô nhớ.

Nếu muốn thu mua cũng được nhưng tiền đề là các người phải có đủ số tiền để trả theo giá trị của thị trường bây giờ.

Nhưng mà không phải là một con số nhỏ đâu, chỉ sợ giải trí Bắc Thần và tập đoàn Ninh thị cộng lại cũng không đủ.
Không mua nổi thì cô tiếc cái gì chứ?"
Giọng Ninh Phàn nói vừa đủ lớn để cả phòng đều nghe thấy, họ liền xì xào bàn tán còn Ninh Vũ Mai nghe mà mặt hết trắng rồi chuyển sang xanh, không thể đáp lời.

Nhưng rồi lại đổi mục tiêu sang Kỳ Mặc làm như quen biết nói.
"Kỳ Mặc, biểu hiện của cậu không tồi.

Tiếp tục cố gắng, tôi kỳ vọng vào cậu đấy."
"Ồ!"
Kỳ Mặc vẫn vậy từ đầu đến cuối đều không rời mắt khỏi điện thoại, hờ hững trả lời.

Ninh Vũ Mai bị phớt lờ mặt có hơi xượng nhưng ngay sau đó đã lấy lại tự tin nhanh chóng.

Nhìn một màn này Ninh Phần liền khó hiểu với hành động của cô ta.
(Ninh Vũ Mai từ khi nào lại thân thiết với Kỳ Mặc như vậy? Lại không biết có chủ ý gì nữa? Chẳng lẽ thuyết phục mình không được liền muốn thuyết phục Kỳ Mặc?)
Vệ Tiến đứng im đằng sau giờ lại lên tiếng hỏi Kỳ Mặc.
"Buổi biểu diễn hôm nay cũng là tự sáng tác à?"
Lúc này Kỳ Mặc mời rời mắt khỏi điện thoại nhìn Vệ Tiến thắc mắc.
"Đúng vậy! Cậu vẫn chưa chuẩn bị sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận