Phá Vỡ Nguyên Tác


Trước kia, Ninh Vũ Mai chỉ cần nhăn mày một cái liền có người đến an ủi thương sót cho cô ta.

Nên khi thấy phản ứng lạnh lùng của Phó Minh Trạch làm cô ta ngạc nhiên cũng không có gì là lạ.
Ninh Phàn cũng biết Ninh Vũ Mai là đang diễn cho Phó Minh Trạch xem nhưng cô ta càng diễn cô càng muốn lột trần cô ta.
"Nếu cô muốn diễn vai đánh thương thì nên học một lớp diễn xuất.

Cái cảnh này của cô đến một diễn viên tầng 18 trong công ty tôi diễn còn tốt hơn cô.

Cô diễn kiểu đó ở ngoài không sợ bị người ta cười sao?"
Nụ cười của Phó Minh Trạch và trợ lý càng đậm hơn lại càng khiến Ninh Vũ Mai xấu hồ hơn liền ngừng lại không khóc nữa.

Thấy cô ta đã ngưng lại cô liền quay sang nhẹ nhàng nói với anh .
"Anh ra xe trước chờ em.

Em có chuyện muốn nói với cô ta."
Phó Minh Trạch có hơi lo lắng nhưng dù sao đây cũng là trước cửa công ty của anh hơn nữa anh tin Ninh Phàn cô sẽ không để bản thân mình bị thiệt nên đồng ý nói.
"Được! Vậy anh đi trước."
Chờ cho Phó Minh Trạch và trợ lý đi rời, Ninh Phàn lạnh lùng nhìn Ninh Vũ Mai một lần nữa bước đến gần cô ta nói.
"Ninh Vũ Mai, cô từng cảnh cáo tôi tránh xa người đàn ông của cô ra.

Vậy thì tôi có nên cảnh cáo cô nên tránh xa người đàn ông của tôi ra hay không?"
Không còn ai nữa, Ninh Vũ Mai cũng không muốn diễn.
"Ninh Phàn, từ khi chị quay lại, chị đã cướp tất cả mọi thứ thuộc về tôi.

Chị nên nhớ người có hôn ước với Phó Minh Trạch là tôi chứ không phải chị.

Anh ấy là của tôi, là của tôi."
Ninh Phàn tức giận liền nắm lấy áo của Ninh Vũ Mai tức giận nhìn cô ta khiến cô ta sợ hãi không dám cử động.
"Ninh Vũ Mai, Phó Minh Trạch là người, anh ấy có trái tim, có cảm xúc, có suy nghĩ của mình.

Chứ không phải là một món đồ vật, cô muốn bỏ là bỏ, muốn lấy là lấy.

Nếu cô còn dám có suy nghĩ không nên có với anh ấy, tôi thề với cô tôi sẽ khiến cô biết địa ngục trần gian là như thể nào."
Nói xong, Ninh Phàn liền thả tay ra.


Ninh Vũ Mai sợ đến mức hai chân mềm nhũn nên khi được thả ra cô ta liền ngồi phịch xuống.

Cô đứng nhìn xuống cô ta đang sợ hãi, khinh thường cười hắt một tiếng, không muốn quan tâm cô ta mà quay người rời đi nhưng rồi đột nhiền nhớ đến chuyện gì đó cô mới đứng lại, quay lại nhìn cô ta nói.
"À đúng rồi! Nói với cô biết chuyện này luôn.

Trước khi cô trở về nước, Minh Trạch vẫn luôn muốn hủy bỏ hôn ước với nhà họ Ninh.

Đến khi buổi tiệc mừng cô về nước, anh ấy đã gặp được tôi vậy nên ý định hủy hôn ban đầu của anh ấy liền từ bỏ từ lúc đó.

Ninh Vũ Mai, cho dù không có sự xuất hiện của tôi, người anh ấy chọn sẽ không bao giờ là cô."
Nói rồi, Ninh Phàn mới thực sự quay người rời đi.

Ninh Vũ Mai từ từ đứng dậy ánh mắt hận thù nhìn về phía Ninh Phàn.
(Ninh Phàn, tại sao chị lại tốt số đến như vậy? Tôi nhất định sẽ không để chị sống tốt.

Nếu tôi đã không có được, vậy thì chị cũng đừng hòng có.)
Chuyện Ninh Vũ Mai đến trước cửa công ty của Phó Minh Trạch còn muốn quyến rũ anh bị tận mắt Ninh Phàn nhìn thấy làm cô nguyên cả ngày đều khó chịu.

Ăn cũng nuốt không trôi, ban đầu định đi dạo nhưng cũng không thể đi được.

Đến tối về Phó gia, tâm trạng của Ninh Phàn cũng đã tốt hơn được phần nào ngồi trên giường lướt điện thoại xem tin tức thì lại có một số điện thoại là gửi cho cô một bức hình, chính là bức Ninh Vũ Mai đang nắm lấy tay của Phó Minh Trạch làm cho cơn ghen của cô đã ngủ yên lại trối dậy.

Cô tức giận ném điện thoại lên giường hét.
"PHÓ MINH TRẠCH!"
Nhưng ngay khi vừa thấy mặt anh thì cô lại lập tức nằm xuống chùm chăn kín mít.

Anh bước đến cạnh giường bất lực nhìn một cục tròn hỏi.
"Em vẫn còn giận à?"
Nghe vậy Ninh Phàn mới lật chăn ngồi dậy vẻ mặt thờ ơ như không có chuyện gì nhưng trên mặt cô đã viết chữ ghen' rất rõ mà nói.
"Em nào dám giận Phó đại thiếu gia.

Em cẩn thận phục vụ anh còn không kịp, em dám tức giận sao?"
Phó Minh Trạch hiểu lầm Ninh Phàn còn giận chuyện hồm qua chỉ vì cô muốn cần thận mọi việc để đối phó với

Mục Bắc Thẩn anh lại cho rằng cô nghĩ anh thật vô dụng.

Nghĩ lại lúc đó anh cũng không phải, cần thận ngồi xuống cạnh cô nhẹ nhàng nói.
"Phàn Phàn, anh xin lỗi! Hôm qua là do anh có thái độ không tốt, không nên nổi giận với em.

Em tha thứ cho anh được không?"
Nghe vậy, trong lòng Ninh Phần cũng đỡ hơn một chút quay mặt sang nhìn Phó Minh Trạch thở dài rồi tựa đầu vào vai anh.

Thấy tâm trạng của cô đã đỡ hơn, anh mới nói tiếp.
"Nếu em cảm thấy bây giờ không phải lúc thích hợp để đối phó với Mục Bắc Thần, vậy thì chúng ta sẽ đợi đến khi em cảm thấy thích hợp.

Được không?"
Ninh Phần hơi suy tư nói với anh.
"Phó Minh Trạch, có một số chuyện em không thể nói rõ với anh.

Đợi đến khi em xác nhận mọi chuyện rõ ràng rồi, lúc đó đối phó với Mục Bắc Thần cũng chưa muộn."
"Được, anh tin em!"
Phó Minh Trạch đáp lại lời của Ninh Phàn, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô nhưng cô lại không để ý mà suy nghĩ.
(Mặc dù cốt truyện đã kết thúc nhưng mình không biết chắc chắn hào quanh nhân vật chính của Mục Bắc Thần còn hoạt động hay không? Đối phó với anh ta cũng đồng nghĩa với đối phó với cốt truyện, nếu hào quang của
Mục Bắc Thần vẫn còn mà cố gắng đối đầu với anh ta thì sẽ rất nguy hiểm.

Ngộ nhỡ cốt truyện phát hiện ra sự tồn tại của Phó Minh Trạch vậy thì sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn đối với anh ấy.

Mình nhất định không thể để anh ấy gặp nguy hiểm được.

Kết cục của bọn mình không thể là bi kịch.)
Nhưng rồi đột nhiên Ninh Phàn nhớ ra chuyện gì đó mà thoát khỏi lồng ngực của Phó Minh Trạch lại tức giận nhìn anh.

Tâm trạng của cô thay đổi liên tục làm anh cũng khó hiểu ngơ ngác nhìn cô.

Cô tức giận, giọng chua lét nói.
"Phó Minh Trạch, anh dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."
Phó Minh Trạch vẫn không hiểu nói.

"Không có! Anh trêu hoa ghẹo nguyệt khi nào?"
Ninh Phần nghe vậy còn giận hơn đưa bức hình trong điện thoại cho anh xem.
"Còn nói anh không có.

Anh tự xem đi."
Nhìn bức hình anh vội giải thích.
"Bức hình này là mượn góc để gây hiểu lầm.

Anh không có bất cứ quan hệ gì với Ninh Vũ Mai cả."
Ninh Phần không tin, nghi ngờ chỉ tay vào Phó Minh Trạch.
"Vậy tại sao cô ta lại tìm anh chứ? Hai người có phải có giao dịch bí mật nào không?"
Phó Minh Trạch hình như phát hiện ra chuyện gì đó mà cứ nhìn cô rồi cười tươi, thích thú mà nói.
"Phàn Phàn, có phải là...em đang ghen không?"
Nghe vậy, Ninh Phàn liền ngượng ngùng đỏ mặt chối.
"Em không có!"
Nhìn vẻ mặt này của cô ai mà tin chứ, đương nhiên Phó Minh Trạch cũng không tin làm mấy động tác kiểu hít hít xung quang cô còn chọc cô.
"Không có? Nhưng mà sao anh thấy hình như có mùi chua ở đâu đây.

Là ai làm đồ dấm ấy nhỉ?"
Bị Phó Minh Trạch trêu, Ninh Phần tức giận đánh anh một cái nhưng anh lại không hề hấn gì vẫn cười vui vẻ.
Thấy chẳng có tác dụng gì, cô cũng không muốn phí sức mà mặc kệ để anh cười cho đủ.

Tự thấy mình cũng làm hơi lố nên nhịn cười xuống ôm lấy vai cô nói.
"Lúc đó cô ta ngăn anh lại không đề cho anh đi, nói rắng em có một bí mật muốn nói cho anh biết."
Nghe vậy Ninh Phàn liền thắc mắc.

Có bí mật gì mà ngay cả cô cũng không biết mà Ninh Vũ Mai lại biết, cô nhìn sang anh hỏi.
"Bí mật gì vậy?"
Phó Minh Trạch cũng nhún vai.
"Không biết! Anh đâu có nghe."
Ninh Phàn lại thắc mắc lần nữa.
"Anh không tò mò bí mật mà cô ta nói dến là gì sao?"
Phó Minh Trạch khẳng định.
"Nếu em tự nguyện muốn nói, thì tự nhiên sẽ nói với anh thôi.

Em không muốn nói, anh cũng không ép buộc em.
Anh tôn trọng quyết định của em."
Ninh Phàn nghe vậy có chút ấm áp trong lòng cười nhưng vẫn muốn hỏi để chắc chắn.
"Anh thực sự nghĩ như vậy sao?"
Phó Minh Trạch gật đầu khẳng định.

"Hoàn toàn chắc chắn."
Nụ cười trên môi của Ninh Phàn càng đậm hơn.
"Em đoán bí mật mà Ninh Vũ Mai muốn nói đến, chắc là chuyện Ninh Phàn được Mục Bắc Thần bao dưỡng mấy năm trước.

Lúc trước cô ta còn dùng chuyện này để uy hiếp em."
Lần này đến lượt Phó Minh Trạch tức giận lặp lại lời cô vừa nói.
"Cô ta uy hiếp em? Khi nào vậy?"
Ninh Phàn thành thật trả lời.
"Là lần trước khi em về nhà họ Ninh.

Nhưng mà em cũng không để nó ở trong lòng, cô ta cũng chỉ có từng đó khả năng thôi, không có đáng sợ."
Phó Minh Trạch lại lo lắng cho cô mà căn dặn.
"Về sau nếu còn gặp mấy chuyện như vậy em nên nói với anh đầu tiền.

Ông xã nhà em giúp em xả giận."
Nhưng Ninh Phàn lại rất tự tin.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, em tự giải quyết được."
Phó Minh Trạch không đồng ý.
"Phàn Phàn! Anh là chồng em, là người em luôn có thể dựa vào."
Ninh Phàn cười gật đầu nhưng ngay lập tức trở mặt đuổi người.
"Ừm! Em biết rồi! Anh ra ngoài đi."
Không biết người đàn ông này học cách làm nũng từ lúc nào mà dính sát vào người cô nhưng bàn tay thì lại không ngoan ngoãn.
"Phàn Phàn! Anh nhớ em."
Ninh Phàn quyết không nhượng bộ đầy người đàn ông kia ra.
"Em còn chưa tha thứ cho anh đâu, anh qua phòng cho khách mà ngủ."
Thấy mềm không được thì dùng cứng, Phó Minh Trạch lập tức đè cô xuống giường.

Đêm đó cô muốn giận cũng không còn đủ sức để giận, bởi vì đến khi trời hừng sáng cô vẫn còn bị anh dày vò ở trên giường.
Sau trận cãi vã trong văn phòng quả thật Mục Bắc Thần và Ninh Vũ Mai đã không gặp nhau.

Nhưng sang ngày hôm sau Mục Bắc Thần cũng nhận được tin nhắn bức hình giống như của Ninh Phàn.

Anh ta không nhịn được liền hẹn gặp Ninh Vũ Mai.

Trong phòng bao nhà hàng, Ninh Vũ Mai rất bình tĩnh nhưng cũng không lấy lòng Mục Bắc Thần như trước kia mà rất lạnh lùng.

Mục Bắc Thần không hỏi thẳng ngay mà chỉ nói.
"Vũ Mai, em không muốn giải thích chuyện gì đã xảy ra hôm qua sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận