Phá Vỡ Nguyên Tác


Phó Minh Trạch liền khen nhưng câu khen này có chút kỳ lạ.
"Xem ra em cũng không ngốc."
Ninh Phàn không tin hừ một tiếng.
"Thật ra là anh đã phát hiện ra tài năng của Kỳ Mặc nên mới giúp cậu ấy đúng không?"
Phó Minh Trạch không phủ nhận nhưng cảm giác có chút bất đắc dĩ.

Rồi anh nhớ lại lời nói lúc nãy của Kỳ Mặc mà hỏi cô.
"Đúng! Đúng! Đúng! À đúng rồi! Hồi nãy Kỳ Mặc nhắc đến chuyện bài hát là...."
Ninh Phần hết cách đang thừa nhận.
"Là bài hát mà mẹ Kỳ Mặc để lại.

Em chỉ cho người tìm về rồi trả lại cho cậu ấy thôi.

Lúc đó em không biết lấy lý do gì, rất khó giải thích nên em mới mượn danh của anh để trả lại cho cậu ấy."
Phó Minh Trạch hiểu ra liền à một tiếng rồi đưa tay xoa đầu Ninh Phàn.
"Hóa ra là vậy! Em đó."
Trò chuyện xong rồi thì cả hai lại kéo nhau đi dạo mà không hề để ý cách đó không xa có một chiếc xe luôn đi theo hai người.

Trong xe, Ninh Vũ Mai luôn dùng ánh mắt thù hận nhìn Ninh Phàn, căm tức nói.
"Ninh Phàn! Tôi trở thành bộ dạng như hiện tại đều là do chị hại cả.

Nếu như chị không bao giờ xuất hiện thì tốt biết mấy."
Khi nói đến câu này, Ninh Vũ Mai như hiểu ra điều gì đó.

Tay gạt số, chân đạp ga xông thẳng đến phía trước đúng lúc Ninh Phàn và Phó Minh Trạch đi qua đường.

Con đường đó rất vắng ít người qua lại nên cô và anh cũng thường đi dạo ở đây, chỉ là không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện.
Ninh Phàn phát hiện có một chiếc xe đang chạy đến với tốc độ rất nhanh cũng không có dấu hiện giảm tốc độ hay dừng lại.

Cô liền hiểu chiếc xe đó là muốn tông thẳng vào cô và anh.

Cô vội vàng kéo anh né sang một bên đúng lúc chiếc xe cũng chạy ngang qua.

Lúc cô kéo anh né chiếc xe, bởi vì cô đi giày cao gót nên bị bị chẹo gót chân mà ngã xuống, không may tay trái của cô liền va phải vệ đường liền rách một đường dài nhưng có vẻ không quá sâu, chỉ là có chút đau.


Chiếc xe cũng đột nhiên dừng lại khi cô ngã xuống.
Phó Minh Trạch vội vàng đỡ cô dậy nhìn thấy cánh tay cô bị thương anh liền đau lòng.
"Phàn Phàn, em bị thương rồi."
Ninh Phàn bị đau nhưng vẫn an ủi Phó Minh Trạch.
"Không sao, vết thương nhỏ thôi."
Nhưng anh vẫn lo lắng nói.
"Lần sau em đứng làm như vậy nữa."
Ninh Phàn vẫn tiếp tục cười an ủi anh.
"Em cũng sợ anh bị thương mà.

Ninh Vũ Mai?"
Nhìn qua chiếc xe vừa có ý định tông mình, Ninh Phần phát hiện chiếc xe đó là của Ninh Vũ Mai, cô liền tức giận mặc kệ tay mình bị thương xông thẳng đến chiếc xe, vừa đập mạnh vào cửa kính xe vừa tức giận gọi.
"Ninh Vũ Mai, cô mau xuống xe cho tôi."
Ninh Vũ Mai khi nãy cũng rất sợ hãi nhưng khi nhìn thấy Ninh Phần đứng trước cửa xe của mình cô ta mới bình tĩnh lại mà xuống xe, gương mặt còn thách thức nhìn cô nói.
"Xin lỗi nha chị.

Lúc nãy không cẩn thận..."
Không để Ninh Vũ Mai nói hết câu, Ninh Phàn đã giơ tay tát cô ta một bạt tai khiến mặt cô ta lệch sang một bên cũng khiến cô ra sửng sốt, ôm mặt giận dữ nhìn cô nói.
"Ninh Phàn, chị vậy mà dám đánh tôi."
Ninh Phàn cũng không yếu thế, tức giận mà nói.
"Tôi đánh cô thì làm sao? Ninh Vũ Mai, cô đây là đang mưu sát, cô sẽ vào tù đấy có biết không?"
Ninh Vũ Mai khi nghe cô ta có thể phải vào tù thì mới biết sợ, thái độ thay đổi 180 độ không còn dáng vẻ nghênh ngang như lúc nãy mà vội nói như cầu xin.
"Hồi nãy là xe có sự cố.

Tôi không cố ý đâu."
Ninh Phàn đương nhiên không tin nếu xe thực sự có vấn đề thì Ninh Vũ Mai đã đánh tay lái né ra từ lâu rồi chứ không hề xông thẳng đến như ban nãy.
"Đừng giảo biện! Chuyện này cô không xong với tôi đâu."
Thấy Ninh Phần không bỏ qua cho mình, Ninh Vũ Mai liền muốn bắt cóc đạo đức.
"Ninh Phàn, chị từ khi nào lại trở nên ích kỉ nhỏ mọn như vậy? Tâm tư chị xấu xa độc ác vậy nên chị nghĩ rằng ai cũng giống như chị sao?"
Ninh Phàn không hề bị kích động bởi lời nói của Ninh Vũ Mai, cô rất bình tĩnh nói.
"Cô đừng mong chuyển chủ đề."
Rồi quay sang nhìn Phó Minh Trạch.
"Anh gọi báo cảnh sát đi."
Phó Minh Trạch gật đầu lấy điện thoại ra.


Nghe tới hai chữ 'cảnh sát', Ninh Vũ Mai mới biết sợ quay lại dáng vẻ cầu xin nắm lấy tay đang bị thương của Ninh Phàn.
"Chị! Đừng báo cảnh sát.

Xin lỗi! Hồi nãy là thái độ của em không tốt, em bồi thường cho chị.

Chị tuyệt đối đừng báo cảnh sát."
Bị nắm đau, Ninh Phần vội rút tay ra nói.
"Đừng nghĩ tôi không biết cô đang nghĩ gì.

Cô giữ mấy lời đó mà nói với cảnh sát đi."
Rất nhanh nhân viên bảo vệ đã có mặt, cúi đầu nói.
"Phó thiếu, thiếu phu nhân, chúng tôi đến muộn."
Phó Minh Trạch nhìn hai nhân viên bảo vệ nói.
"Giao cô ta cho cảnh sát."
Rồi lại dịu dàng đỡ Ninh Phần.
"Anh đưa em đi bệnh viện."
Đang định rời đi, Ninh Vũ Mai hốt hoảng nắm lấy tay Ninh Phàn để cầu xin lần nữa.
"Chi!"
Ninh Vũ Mai cứ luôn nắm lấy tay trái đang bị thương của Ninh Phần nên khiến cô bị đau mà nhăn mặt.

Phó Minh Trạch đau lòng cùng tức giận nhìn bảo vệ nói.
"Giữ cô ta lại."
Hai bảo vệ nhanh chóng ngăn cách Ninh Phàn và Ninh Vũ Mai.

Được thả ra, Phó Minh Trạch nhanh chóng đưa cô đi, còn cô ta vẫn luôn vùng vẫy miệng còn nói.
"Các người không được đối xử với tôi như vậy."
Trong lòng Ninh Vũ Mai lúc này thực sự hối hận.

Hối hận vì một chút hận thù và bốc đồng mà có ý định giết người, để bây giờ cô ta bị đưa đến đồn cảnh sát giống như một tên tội phạm xấu xa.

Nhưng giờ có hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Tại Phó gia, Phó lão phu nhân đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách mà sốt ruột cứ nhìn ra ngoài cửa đến khi bà nghe được giọng nói từ phía cửa phát ra.
"Em không sao mà! Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần làm quá lên thế đâu."

Ninh Phàn than phiền chỉ vì Phó Minh Trạch cứ luôn đỡ cô mãi giống như cô bị bệnh rất nặng vậy nhưng cô cũng hiểu là vì anh lo cho cô.

Anh vẫn không yên tâm mà cứ nhắc đi nhắc lạ mãi lời của bác sĩ.
"Bác sĩ nói rồi không được để vết thương chạm vào nước trong một tuần, nếu không sẽ để lại sẹo."
Phó lão phu nhân vừa nhìn thấy là Ninh Phàn và Phó Minh Trạch bước vào liền đứng lên đến gần, lại nhìn thấy cánh tay quấn đầy băng gạc của cô mà đau sót, quan tâm cô hỏi.
"Cháu dâu, cháu không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra? Sao cháu dâu của bà lại bị thương?"
Ninh Phần nhìn thấy Phó lão xuất hiện thì hơi ngạc nhiền quay sang nói nhỏ với Phó Minh Trạch.
"Sao bà lại biết chuyện em bị thương?"
Phó Minh Trạch kể lại.
"Lúc nãy ở bệnh viện, bà có gọi điện đến, anh đã kể lại cho bà biết chuyện em bị thương."
Ninh Phàn nghe vậy liền trách.
"Sao anh lại nói cho bà biết?"
Phó lão phu nhân nghe vậy liền trách yêu Ninh Phàn.
"Sao lại không được nói cho bà biết chuyện cháu bị thương? Đứa bé ngốc! Bà coi cháu như con cháu trong nhà, cháu bị thương đương nhiên bà cũng lo lắng cho cháu."
Ninh Phàn được quan tâm liền cảm thấy ấm áp, gỡ tay Phó Minh Trạch ra rồi đỡ Phó lão phu nhân cùng ngồi xuống ghế sofa, anh theo thương lệ ngồi ghế bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn luôn không rời cô.

Cô an ủi lão phu nhân nói.
"Bà ơi! Cháu vẫn ổn mà, chỉ bị ngoài da thôi.

Bác sĩ cũng nói là không có gì nghiêm trọng.

Bà đừng quá lo lắng."
Phó lão phu nhần nghe vậy cũng yên tâm mà căn dặn.
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Bà đã dặn nhà bếp nấu ít canh tẩm bổ, lát nữa cháu nhớ uống nhiều một chút."
Đột nhiên, Ninh Phàn buồn bã hơi cúi mặt, tự trách.
"Chuyện này tất cả cũng là lỗi của cháu.

Mục tiêu của Ninh Vũ Mai là cháu."
Nhìn sang Phó Minh Trạch nói tiếp.
"Suýt chút nữa là khiến Minh Trạch xảy ra chuyện."
Phó Minh Trạch nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Ninh Phàn mà đau lòng.

Phó lão phu nhân nghe cô nói mà ngạc nhiền.
"Cái gì? Là em gái con làm sao?"
Ninh Phàn nghe câu hỏi của bà lại tiếp tục tự trách.

Bà đột nhiên tức giận đứng lên.
"Không được! Bà phải đi xử lý cô ta."
Ninh Phàn giật mình cũng đứng theo lão phu nhân nhưng là để ngăn bà lại.
"Bà nội!"

Nhẹ nhàng đỡ bà ngồi xuống lần nữa nhẹ nhàng nói.
"Bà ơi! Thật ra Ninh Vũ Mai đã bị Minh Trạch đưa vào đồn cảnh sát rồi."
Trên mặt Ninh Phàn vẫn thể hiện sự tự trách, Phó lão phu nhân cũng thương cô vỗ vào tay cô an ủi.
"Cháu cũng đừng tự trách mình nữa.

Chuyện hôm nay cũng không phải là lỗi của con.

Tất cả đều là do em gái con có tâm bất chính.

Cũng là do cô ta nghĩ mình là con gái nhà họ Ninh thì cô ta không cần phải sợ gì cả.

Cháu vẫn là cháu dâu nhà họ Phó chúng ta."
Phó Minh Trạch tiếp lời của lão phu nhân an ủi Ninh Phàn.
"Không sai! Em cứ ở nhà an tâm dưỡng thương, việc còn lại thì giao cho anh."
Được Phó lão và Phó Minh Trạch an ủi, tâm trạng của Ninh Phàn cũng tốt hơn phần nào nhưng rồi lại lo lắng hỏi.
"Bên nhà họ Ninh..."
"Thiếu gia! Lão phu nhân! Người nhà họ Ninh đến rồi, nói là đến để gặp thiếu phu nhân."
Trợ lý của Phó Minh Trạch đột nhiên đi vào, vội vàng thông báo.
Nhắc tào tháo, tào tháo tới.

Ninh Phàn vốn định muốn hỏi tình hình bên nhà họ Ninh, chắc giờ này họ cũng biết chuyện của Ninh Vũ Mai nhưng cô không ngờ là họ lại đến nhanh như vậy.
Phó Minh Trạch nghe là bố mẹ Ninh đến, gương mặt anh liền lạnh đi, tức giận nói.
"Tôi còn chưa tìm đến họ để tính sổ.

Họ vậy mà đã tự tìm đến."
Phó lão phu nhân cũng hừ một tiếng.
"Khẳng định là đến để cầu tình cho Ninh Vũ Mai."
Qua sang trợ lý nói.
"Không gặp! Để bọn họ đi đi."
Ninh Phàn vẫn còn tình cảm với bố mẹ Ninh.

Nghe họ bị đuổi cô cũng vội ngăn lại nhìn Phó lão.
"Bà nội!"
Rồi lại nhìn Phó Minh Trạch.
"Minh Trạch, sớm muộn gì cũng phải gặp.

Hay là để bọn họ vào nói rõ rằng.

Tương lai về sau cũng không còn rắc rối nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận