Phá Vỡ Nguyên Tác


Ninh Phàn ngượng ngùng quay mặt đi đưa tay gãi đầu, một tay vẫn bị Phó Minh Trạch nắm lấy.

Khi tầm nhìn chuyển hướng thì có một thứ rơi vào tầm mắt cô.

Một chiếc bình gốm sứ men xanh nổi bật được đặt trên kệ nhưng sao cô lại thấy cái bình này nhìn rất quen.

Phó Minh Trạch thấy cô luôn nhìn về phía trước liền nhìn theo hướng mắt của cô cũng nhìn thấy chiếc bình sứ lại tưởng cô thích.

Kéo cô đến gần rồi chỉ vào chiếc bình nói với nhân viên.
“Gói nó lại!”
Nhân viên nhanh chóng lấy chiếc bình xuống chuẩn bị để vào hộp nhưng Ninh Phàn ngăn lại rồi cầm lấy chiếc bình nhìn một lượt mới thấy trên miệng bình còn có một vết nứt, quay người nhìn Phó Minh Trạch hỏi.
“Đây là quà anh định tặng cho bà!”
Phó Minh Trạch cười lắc đầu.
“Không phải, tặng cho em!”
Ninh Phàn ngạc nhiên.
“Hả? Như vậy hình như không tốt lắm? Đắt lắm!”
Phó Minh Trạch lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói.
“Em thích là được!”
Nghe vậy, Ninh Phàn có hơi ngượng ngùng cười, rồi quan sát cái bình sứ thầm nghĩ.
(Đột nhiên cảm thấy kết hôn với Phó Minh Trạch cũng không phải là một ý tồi.

Mà cái bình này là được Ninh Vũ Mai dùng làm quà tặng trong tiệc sinh nhật của Ninh Đức Hữu.

Bình sứ trắng men xanh không ngờ bây giờ nó lại nằm trong tay mình.

Xem ra sự ràng buộc của cốt truyện không mạnh mẽ như mình tưởng tượng.)
Chuyển cảnh đến một ngôi biệt thự rộng lớn, trong phòng khách có một người phụ nữ lớn tuổi, mái tóc muối tiêu được búi gọn gàng mặc một chiếc sườn sám đang ngồi thưởng thức trà.

Người trợ lý vừa lấy đồ từ trên lầu đi xuống liền nhìn thấy Phó Minh Trạch một tay xách đồ tay còn lại nắm tay Ninh Phàn bước vào, anh ta liền vui mừng nói.
“Thiếu gia? Lão phu nhân, thiếu gia về rồi! Không, thiếu gia và thiếu phu nhân về rồi!”
Phó lão phu nhân nghe vậy liền nhanh chóng đặt tách trà xuống bàn, miệng cười tươi nói.
“Thật sao?”
Rồi bà nhanh chóng đứng dậy bước ra cửa vừa đi vừa nói.
“Cháu trai bảo bối của bà thực sự đưa cháu dâu về rồi sao?”

Mọi người liền gặp nhau ở ngay cửa ra vào.

Anh trợ lý tuy vui mừng nhưng không quên nhiệm vụ của mình cười nói.
“Lão phu nhân! Tôi mang quần áo đi giặt.”
Phó lão phu nhân gật đầu rồi nhìn sang cô gái mà Phó Minh Trạch đang nắm tay cười ngày càng tươi hơn.
“Không tồi! Minh Trạch có thể kết hôn được với một cô gái tốt như vậy.

Thật có phúc khí! Nào! Để bà xem!”
Ninh Phàn được khen liền xấu hổ nép vào người Phó Minh Trạch nào ngờ Phó lão phu nhân lại nắm tay còn lại của cô nhìn một lượt từ trên xuống rồi lại tấm tắc khen.
“Đúng là một cô gái xinh đẹp!”
Ninh Phàn càng thấy ngượng hơn cố rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng Phó Minh Trạch nắm rất chặt không để cô rút ra.

Phó lão phu nhân nhìn thấy vậy liền không nhịn được mà chê bai cháu của mình.
“Ai da! Minh Trạch, bảo vệ chặt như vậy còn sợ lão thái bà ta ăn thịt vợ của cháu sao?”
Ninh Phàn không chịu được nữa liền dùng hết sức rút tay ra khỏi tay anh rồi nhanh chóng đỡ Phó lão phu nhân, anh chỉ có thể lắc đầu cười bất lực.

Ninh Phàn dìu Phó lão phu nhân ngồi trên ghế sofa dài chỉ riêng Phó Minh Trạch thì ngồi ở ghế bên cạnh.

Phó lão nhìn Ninh Phàn mãi không rời không ngừng thầm khen.
(Cô bé này thật không tồi! Vậy mà có thể khiến Minh Trạch thằng nhóc thối đó mở lòng mình ra.)
Bà vỗ lên tay Ninh Phàn than phiền.
“Đều tại Minh Trạch, thằng nhóc thối đó giữ bí mật quá tốt! Sáng nay mới nói cho bà biết là nó sẽ đưa cháu dâu về.

Làm bà còn chưa kịp chuẩn bị cho tốt nữa.”
Ninh Phàn cười xoa dịu bà.
“Bà nội, Minh Trạch là vì quá bận công việc, không cố ý không nói cho bà biết.”
Phó lão không đồng tình mà Phó Minh Trạch ngồi nghe ở bên cạch cũng chỉ có thể cười cam chịu.
“Tính tình của thằng nhóc thối đó như thế nào bà còn không biết sao.

Con còn nói giúp cho thằng bé nữa.

Tiểu tử thối này thậm chí còn không nói cho bà biết tên của cháu.”
“Bà nội, con tên Ninh Phàn.”
Ninh Phàn trả lời.
“Cái tên này rất đẹp! Minh Trạch cháu nói xem có phải không?”

Phó lão cười khen rồi nhìn sang Phó Minh Trạch hỏi ý kiến làm Ninh Phàn cũng phải lo lắng trong lòng.
(Để một bá tổng cao lãnh trả lời loại câu hỏi này.

Quả nhiên là chỉ có bà nội!)
Phó Minh Trạch không hề suy nghĩ nhìn Ninh Phàn mà nói.
“Phàn Phàn nghĩa là thịnh vượng phát đạt.

Nó rất phù hợp với cháu dâu xinh đẹp của bà.”
Ninh Phàn nghe xong như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy mà đứng hình.
(Cao lãnh của anh đâu?Bá đạo của anh đâu? Một lời khen thiếu suy nghĩ như vậy mà anh cũng nói được!)
Phó lão phu nhân nghe Phó Minh Trạch khen Ninh Phàn thì lại cảm thấy hài lòng.
(Đã lâu không thấy Minh Trạch trông thoải mái đến như vậy! Xem ra không bao lâu sau mình có thể ôm chắt trai hoặc chắt gái rồi.)
Phó lão vui vẻ tháo chiếc vòng ngọc bà đang đeo trên tay rồi đeo lên cho Ninh Phàn.

Cô giật mình ngăn bà lại từ chối.
“Bà nội, cái này cháu không thể nhận được!”
Bà vẫn tiếp tục đeo vào tay cô rồi dặn dò.
“Cháu dâu, đây là quà gặp mặt bà tặng cho cháu.

Nó là biểu tượng cho địa vị con dâu Phó gia từ nhiều thế hệ trước.

Cháu đã kết hôn với Minh Trạch thì nhất định phải nhận nó.”
Phó Minh Trạch cũng khuyên Ninh Phàn.
“Nếu bà nội đã tặng cho em thì em cứ nhận lấy.”
Ninh Phàn không còn cách nào khác đành phải nhận lấy rồi nhanh chóng lấy hộp quà mình đã chuẩn bị.
“Vậy cháu cảm ơn bà! Cháu cũng chuẩn bị quà cho bà.

Cháu nghe Minh Trạch nói bà rất thích uống trà.

Vậy nên cháu đã đặc biệt chọn cho bà bộ ấm trà bằng ngọc cùng với một hộp trà ngon.”
Phó lão nhìn bộ ấm trà liền rất thích cười tươi vui vẻ.
“Thật tốt quá! Cháu dâu của bà thật có mắt nhìn.

Cái này quá tốt rồi!”

Phó Minh Trạch nhìn một cảnh hài hòa như vậy trong lòng cũng cảm thấy ấm áp vui vẻ.

Ninh Phàn thì cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bà lão thích quà mình chọn.
(Dọa chết mình rồi! Không nghĩ đến có thể vượt qua một cách dễ dành như vậy.)
Ninh Phàn nhẹ nhàng hỏi ý của Phó lão phu nhân.
“Bà ơi! Con có biết một chút trà đạo hay là bà thử một chút tay nghề của con nha.”
Phó lão có hơi ngạc nhiên.
“Vậy sao? Tụi trẻ các con bây giờ rất ít người học những thứ này.

Vậy làm phiền cháu rồi!”
Ninh Phàn vui vẻ nhận lời.
“Không phiền! Bà thích là con vui rồi.”
Rồi nhìn sang Phó Minh Trạch.
“Anh có muốn thử một chút không?’
Phó Minh Trạch cũng gật đầu cười.

Tối hôm đó, căn nhà Phó gia luôn phát ra tiếng cười vui vẻ hạnh phúc.

Kết thúc bữa tối, Ninh Phàn được quản gia đưa lên một căn phòng, cô không nghĩ nhiều mà chỉ đi theo.

Đến phòng thì cô thấy đồ dùng sinh hoạt đã được chuẩn bị đầy đủ, cô liền không chút nghi ngờ mà lấy một bộ váy ngủ rồi bước vào phòng tắm.

Tắm rửa xong mặc đồ ngủ vào cô mới để ý váy ngủ này cảm giác có gì đó không đúng.

Tuy cô cũng hay mặc kiểu váy ngủ này như cái cô đang mặc cảm giác giống như có thể bị rơi bất cứ lúc nào.

Cũng may là còn có áo choàng nên thôi cứ mặc tạm vậy.
Tắm rửa thay đồ xong xuôi, Ninh Phàn đi ra thì liền bắt gặp Phó Minh Trạch cũng đang mặc áo choàng ngủ cô liền thấy lạ.
“Sao anh lại ở đây?”
Phó Minh Trạch cũng thật hết cách với cô.
“Đây là phòng tôi!”
Nghe vậy, Ninh Phàn liền sượng trân, cô quên là đã kết hôn với Phó Minh Trạch nên quản gia đưa cô lên phòng anh là điều hiển nhiên.

Cô cười huề nói.
“Tôi không biết! Quản gia đưa tôi lên đây.

Tôi qua phòng khách.”
“Đợi đã!”
Phó Minh Trạch định ngăn cô lại nhưng lại vô ý kéo áo của cô xuống khỏi vai.


Một phần vì cái váy dễ rơi cộng thêm việc cô đang không mặc áo lót nên phản ứng của cô rất mạnh liền vung tay định đánh.
“Lưu manh!”
Phó Minh Trạch phản ứng nhanh liền nắm lấy cổ tay của Ninh Phàn rồi kéo cô vào lòng thì thầm.
“Xin lỗi!”
Ninh Phàn một tay bị anh nắm, tay còn lại cố gắng che chắn trước ngực.

Nghe anh xin lỗi mình cô mới nhìn anh, ánh mắt chạm nhau cô liền cảm thấy mặt mình nóng ran thầm rủa trong lòng.
(Đáng ghét! Sao tên lưu manh này lại đẹp trai như vậy?)
Anh không thấy cô trả lời mới hỏi.
“Không sao chứ?”
Nghe anh hỏi Ninh Phàn giật mình vội muốn rút tay nhưng không được.
“Anh buông tay ra!”
Phó Minh Trạch nghe vậy mới để ý thả tay cô ra.

Ninh Phàn được thả nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với anh.

Ngượng ngùng nói.
“Anh kéo áo tôi làm gì?”
Phó Minh Trạch cũng hơi lúng túng, ánh mắt không cố định nhìn cô.
“Tôi…Em ngủ phòng này đi.

Tôi sang phòng khách.”
Ninh Phàn cảm thấy ánh mắt anh không đúng liền nhìn anh để phòng, hai tay ôm lấy bản thân.
“Không được nhìn trộm tôi!”
Phó Minh Trạch như vừa làm chuyện gì xấu bị phát hiện nên chắp hai tay sau lưng hắng giọng đổi chủ đề.
“Biểu hiện hôm nay không tồi, bà nội rất thích em.

Tôi nghĩ…”
“Tôi biết rồi! Anh mau đi đi!”
“Vậy em nghỉ ngơi sớm!”
Ninh Phàn sợ việc mình không mặc áo lót bị lộ nên cắt ngang lời anh rồi đuổi anh đi.

Phó Minh Trạch cũng sợ cô phát hiện mình đang xấu hổ nên đi cũng rất nhanh.

Chờ cánh cửa đóng lại cô mới yên tâm chuẩn bị đi ngủ.
Phó Minh Trạch đứng trước cửa phòng chưa rời đi, nhớ lại gương mặt đỏ ửng của cô anh ngẫm nghĩ.
(Thật ra, cảm giác trở thành vợ chồng thực sự cũng không tệ.

Cô ấy cũng thích mình mà đúng không? Nhìn thấy mình mặt liền đỏ như vậy nhưng tại sao lại kháng cự mình? Không lẽ cô ấy đang dùng chiêu trò nào đó để bắt được mình, mình có nên chủ động hơn một chút không?).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận