Phá Vỡ Nguyên Tác


“Phàn Phàn.”
Ninh Phàn đang đứng trước giường vừa nghe ai đó gọi mình cô liền quay lại nhưng một cánh tay đã đẩy cô ngã xuống giường.

Cô bị bật lên theo sự đàn hổi của chiếc nệm, tóc cô cũng bay lên trong không trung.

Chưa kịp ngồi dậy cô đã bị một người nắm đè lên, cô định vùng vẫy lại bị nắm lấy cổ tay không thể chống cự.

Gương mặt của một người tiến gần sát mặt cô khi cô vừa kịp nhận ra gương mặt đó là của ai thì cô đã bị người đó dùng môi chặn lời nói của cô lại.

Môi của cô bị chiếm giữ, hàm răng bị cạy mở để lưỡi của người kia tiến vào trong bắt đầu xâm chiếm lãnh thổ.

Hai tay cô bị giữ chặt, cổ bị một bàn tay giữ cố định, từ từ bị đưa lên khóa trên đỉnh đầu, môi cô vẫn bị chiếm giữ, dưỡng khí của cô như bị hút lấy.

Bị hôn đến mức sắp hết hơi, người kia mới luyến tiếc rời khỏi môi cô, thấy cô cố gắng hít thở sâu giọng khàn đặc nói.
“Lần sau hãy thở bằng mũi.”
“Phó Minh Trạch, anh đang làm gì vậy?”
Ninh Phàn cố gắng nói thành lời trong khi hơi thở bị ngắt quãng.

Vì bị đuối sức hơn nữa cô còn bị anh khóa tay nên cô cũng thôi vùng vẫy.

Phó Minh Trạch không trả lời chỉ nhìn chăm chăm cô, nhìn gương mặt cô đỏ ửng ánh mắt lại có chút mơ màng, đôi môi đỏ mọng bị sưng do anh hôn.

Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô lại thì thầm.
“Phàn Phàn, em chỉ có thể là của tôi.”
Nói xong, anh lại hôn xuống, tay anh cũng từ từ hướng dẫn tay cô ôm lấy cổ anh.

Cô không thể phản kháng chỉ có thể thuận theo, ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn của anh, chiếc áo choàng ngủ của cô bị anh kéo xuống để lộ ra đôi vai mảnh khảnh.

Nụ hôn của anh dần dần đi xuống, anh để lại trên cổ của cô những dấu hôn chứng minh cô thuộc về anh.

Cô chìm đắm vào cảm giác anh đang mang lại cho cô, tay anh vuốt ve từng nơi trên cơ thể cô khiến cô càng lúc càng lún sâu không thể thoát.

Dây áo ngủ lại bị anh kéo xuống để lộ cặp bông đào căng tròn, cô cảm giác trước ngực mình lành lạnh nhìn xuống mới phát hiện ngực mình đang để lộ trần trụi, cô hốt hoảng muốn dùng tay che như lại bị anh cản lại, cổ họng anh khô khốc, anh nhìn chăm chú vào ngực cô làm cô xấu hổ quay mặt đi.


Anh cúi xuống dùng miệng ngậm lấy nụ hoa hồng hào, một tay nắm trọn lấy một bên.

Cô như bị điện giật cả người giật nảy, chờ cho đến khi anh cảm thấy thỏa mãn thì mới thả ra, bây giờ cả ngực cô đều là nước bọt của anh cùng những dấu hôn.

Chiếc váy ngủ bị anh cởi ra hoàn toàn mà trên người anh cũng không còn quần áo.

Hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau, cảm giác da kề da rất thoải mái mà cô cũng không hề bài xích cảm giác này.
Phó Minh Trạch vuốt ve cặp đùi trắng mịn của cô.

Anh chuẩn bị xâm chiếm lãnh địa cuối cùng thì…
Tiếng chuông điện thoại phát ra, đánh thức Ninh Phàn đang say giấc.

Cô lờ đờ nửa tỉnh nửa mê thức dậy, cầm điện thoại lên nhìn cái tên trên màn hình hiển thị rồi nhấn nút nghe máy.
“Alo…được, tôi biết rồi.”
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, Ninh Phàn cố gắng ngồi dậy trên giường, cô mệt mỏi thở dài nhớ lại giấc mơ đêm qua.
(Mình vậy mà mơ một giấc mộng xuân, còn mơ làm với Phó Minh Trạch nữa.

Mình bị cái gì thế không biết.

Tối qua không những mắng anh ấy đuổi anh ấy ra khỏi phòng, còn mơ làm chuyện đó với anh ấy nữa.

Lát nữa liệu mình còn có thể nhìn mặt anh ấy không? Nhưng mà tối qua anh ấy cũng không phản kháng.

Thật kỳ lạ! Chẳng lẽ Phó đại tổng tài thích người khác mắng anh ấy? Anh ấy chắc sẽ không phải có một số khuynh hướng khác người đó chứ? Thôi bỏ đi, mình phải đến công ty giải quyết công việc còn tồn đọng.)
Ninh Phàn ngừng suy nghĩ lung tung nhanh chóng xuống giường, vệ sinh thay đồ.

Ngồi trước bàn trang điểm Ninh Phàn đang sửa soạn thì điện thoại lại hiển thị một cuộc gọi đến.

Cô nhìn tên hiển thị liền nhíu mày khó hiểu liền nhận cuộc gọi.
“Alo!”
“Phàn Phàn, Vũ Mai đang sốt cao.

Con hãy đến bệnh viện ngay lập tức.”
Nói xong thì cúp máy ngay, khiến cô không kịp từ chối.


Người gọi đến là Ninh phu nhân, giọng điệu của bà có vẻ đang lo lắng.

Nghe vậy Ninh Phàn càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Nữ chính sốt cao thì có liên quan gì đến cô, tại sao lại gọi điện cho cô bảo cô đến bệnh viện.

Cô không nghĩ ra được lý do, thôi thì muốn biết nguyên nhân thì đến xem tình hình là được.
Nhìn bản thân một lần trong gương, cảm thấy không tồi thì Ninh Phàn mới đứng dậy rồi mở cửa định xuống phòng ăn.

Nhưng khi vừa mới mở ra cô đã bắt gặt Phó Minh Trạch quần áo chỉnh tề cũng đang xuống lầu.

Cô vừa nhìn thấy mặt anh thì lại nhớ đến giấc mơ tối qua.

Mặt cô tự nhiên nóng lên, cô cố gắng không nhớ đến nữa kiềm chế lại sự xấu hổ của mình, nở một nụ cười gượng chào anh.
“Chào buổi sáng, Minh Trạch!”
“Chào buổi sáng!”
Ninh Phàn không hề biết tối qua Phó Minh Trạch cũng mơ cùng một giấc mơ giống như cô, cũng chính vì giấc mơ đó mà sáng nay anh đã phải tắm nước lạnh hơn một tiếng đống hồ.

Giờ nhìn thấy cô anh cũng không được tự nhiên.
“Tối qua em ngủ ngon không?”
“Có!”
Ninh Phàn ngượng ngùng trả lời không biết nói gì thêm.
“Hôm nay em có việc gì sao?”
Phó Minh Trạch hỏi tiếp.
“À! Vốn tôi định đến công ty nhưng mẹ tôi sáng nay gọi đến nói Ninh Vũ Mai bị sốt đang ở trong bệnh viên muốn tôi đến xem.”
Phó Minh Trạch nghe vậy tâm trạng liền thay đổi.

Anh biết người phụ nữ tên Ninh Vũ Mai kia luôn không có ý tốt với Ninh Phàn, lần này gọi cô đến chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

Mà nhớ lần trước khi anh đến nhà họ Ninh, Ninh Đức Hữu vì thiên vị Ninh Vũ Mai chưa làm rõ sự việc đã trách tội cô, cũng có thể thấy là nhà họ Ninh sẽ không đối xử tốt với cô nên anh thấy có hơi lo lắng.
“Em đi một mình có ổn không? Có muốn tôi đi cùng em không?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô thầm nghĩ.
(Phải rồi! Phó Minh Trạch có thể giúp mình thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện.

Chỉ cần có anh ấy thì mình cần gì phải lo nữa?)
Ninh Phàn hơi khó xử hỏi.
“Vậy còn công việc của anh thì sao?”
Lúc này Phó Minh Trạch vừa suy nghĩ vừa nói.
“Công ty quả thật có một số công việc vào sáng nay.

Em cứ đến đó trước, tôi sẽ cố gắng giải quyết nhanh chóng rồi sẽ đến sau.

Em cố gắng bảo vệ bản thân mình cho tốt, còn lại cứ để tôi giải quyết, hiểu không?”
Ninh Phàn không hiểu sao tự nhiên nghe anh nói vậy liền cảm thấy an tâm, mỉm cười gật đầu.
Ở bệnh viện, Ninh Vũ Mai đang nằm trên giường bệnh, Ninh phu nhân ngồi bên giường nhìn con gái mà lo lắng còn Ninh Đức Hữu thì ngồi bên cạnh với gương mặt đang tức giận.

Ninh Phàn chỉ vừa mới bước vào phòng thì ông đã hỏi tội.

Càng nói ông càng tức giận nhìn Ninh Phàn.
“Con đã làm gì Vũ Mai? Tại sao lúc Vũ Mai hôn mê luôn gọi tên của con?”
Ninh phu nhân dịu dàng nói.
“Là Vũ Mai nhớ chị của con bé thôi.

Ông nghĩ nhiều rồi!”
Ninh Phàn đến cạn lời.
(Hình như mình nhớ có một chi tiết tương tự.

Ninh Phàn sau khi trở về Ninh gia đã đẩy Ninh Vũ Mai xuống nước khiến cô ta phát sốt và phải nhập viện.

Cũng chính là lần đó bố mẹ Ninh bắt đầu thất vọng với Ninh Phàn.

Nhưng trên thực tế, chính là Ninh Vũ Mai dùng lời nói để kích thích cô ấy.

Nhưng mà mình đã không theo nguyên tác, tại sao Ninh Vũ Mai vẫn bị sốt được?)
Ninh Phàn mặc kệ ánh mắt tức giận của Ninh Đức Hữu đang nhìn mình, cô bước đến cạnh giường nhìn Ninh Vũ Mai rồi hỏi thăm.
“Cô ấy bị sao vậy?”
Ninh phu nhân nói lại sự tình.
“Quản gia nói hôm qua đã nhìn thấy Vũ Mai bất tỉnh, sau đó vội vàng đưa con bé đến bệnh viện.”
Xong lại nắm lấy vai cô hỏi.
“Phàn Phàn, con và Vũ Mai vẫn tốt đúng không?”

Ninh Phàn không muốn chuyện trở nên tồi tệ hơn nên phải nói.
“Cũng tốt!”
“Mẹ tin con!”
Ninh phu nhân cười nhưng hàng động nắm chặt lấy vai cô khiến cô có chút đau.

Cô liền biết là bà không tin cô nên cô có chút thất vọng.
(Ninh Vũ Mai này phát sốt còn cố ý gọi tên mình.

Đây còn không phải là cố tình khiến bố mẹ Ninh hiểu lầm mình hay sao? Ninh Vũ Mai này là bệnh thật hay giả bệnh vậy?)
Ninh Phàn nhìn Ninh Vũ Mai nằm trên giường thầm nghĩ.

Ninh phu nhân liền kéo Ninh Đức Hữu ra ngoài, vốn ông không muốn đi vì sợ Ninh Phàn sẽ làm gì xấu đối với Ninh Vũ Mai nhưng bị bà kéo đi nên chỉ đành đi ra ngoài.
Lúc này, Ninh Vũ Mai vẫn còn đang nhắm mắt miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên cô tiếp theo lại nói một câu cô liền hiểu.

Cô ta là đang giả bệnh.
“Ninh Phàn! Ninh Phàn! Phó Minh Trạch là của tôi.”
Ninh Phàn nhếch miệng cười khinh thường.

Hóa ra, vì ngày hôm trước đã nhìn thấy cô và Phó Minh Trạch ở cùng nhau nên cô ta mới giả bệnh để đổ tội cho cô.

Cô cúi người gần sát mặt cô ta nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.
“Cô.đừng.mơ.”
Người Phó Minh Trạch chọn là cô, hơn nữa cô còn phải nhờ anh để thoát khỏi cái chết bi thảm nữa nên dễ gì cô để nữ chính được toại nguyện.
Vừa nói xong câu đó, mi mắt của Ninh Vũ Mai liền động đậy nhưng mắt là vẫn không chịu mở cô liền biết rằng cô đoán đúng.

Ninh Vũ Mai cô ta đang giả bệnh.
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị mở rất mạnh kèm theo tiếng gọi như hét.
“VŨ MAI!”
Ngay sau đó, Mục Bắc Thần đùng đùng xuất hiện nhìn Ninh Vũ Mai đang nằm trên giường bệnh lo lắng, rồi lại căm phẫn nhìn Ninh Phàn.

Lúc này cô mới chợt nhớ ra.
(Mình nhớ ra rồi! Theo nguyên tác, Mục Bắc Thần đến thăm Ninh Vũ Mai, Ninh Phàn nhìn thấy cảnh đó rồi làm ầm ĩ ở bệnh viện.

Đây mới chính là lý do bố mẹ Ninh ghét cô ấy.

Chuyện này không thế cứ như vậy mà tiếp tục, mình phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.)
Nghĩ là làm, Ninh Phàn quay người đi ngay nhưng lại bị Mục Bắc Thần ngăn lại chất vấn.
“Cô đã làm gì Vũ Mai?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận