Châu Nhiên trở về dinh thự nhà họ Châu, anh xuống xe sau đó chậm rãi đi vào.
Thấy sự xuất hiện của Châu thiếu gia trở lại, các người làm trong nhà vô cùng ngạc nhiên.
Hân Nghiêng đang ngồi ở sofa, thấy Châu Nhiên đến, cô bật dậy chạy đến ôm lấy anh, mỉm cười nói: "Anh Châu Nhiên, anh chịu về nhà rồi sao?"
Châu Nhiên vội lùi ra, thể hiện vẻ né tránh trước mặt Hân Nghiêng: "Ừ."
Hân Viên từ trên lầu đi xuống, cô mỉm cười: "Châu thiếu gia về rồi sao, ba của cậu đang ở trên phòng đấy, chân của ông ấy còn đau nên không thể xuống đây được."
Châu Nhiên thờ ơ, anh đi lướt ngang Hân Viên sau đó đi thẳng lên lầu.
Châu Đình ở trong phòng, thấy cửa mở ra, ông định quát: "Không.."
Thấy người vào phòng là Châu Nhiên, ông bỗng im lặng.
Châu Nhiên giương mắt nhìn ông, vẻ mặt không vui hỏi: "Ba khoẻ chưa?"
Châu Đình cười: "Ba khoẻ, thấy con là ba khoẻ rồi." Ông ngưng nói một lúc, sau đó chậm rãi nói thêm: "Tiểu Nhiên, con đến thăm ba vui lắm."
Châu Nhiên rũ mắt, chỉ mỉm cười nhẹ.
Châu Đình thấy cậu không vui cho lắm, ông lên tiếng: "Ba xin lỗi, lần đó là ba quá đáng."
Châu Nhiên cười nhẹ, khẽ nói: "Chuyện qua rồi, con cũng không muốn nhắc đến."
Châu Đình khẩn trương nói: "Vậy con về lại nhà họ Châu được không?"
Châu Nhiên đưa tay gãi sau gáy: "Con sẽ suy nghĩ, bây giờ con bận rồi, con đi trước đây."
Châu Đình gật đầu: "Ừ, khi nào rảnh đến thăm ba nhé"
Châu Nhiên chào ông, sau đó ra khỏi phòng, gặp Hân Nghiêng đang đứng gần đó chờ anh.
Anh không quan tâm, định đi lướt qua cô bỗng nhiên cô lên tiếng: "Anh Châu Nhiên"
Châu Nhiên đứng lại, thái độ anh thờ ơ: "Nói"
Hân Nghiêng kéo nhẹ áo Châu Nhiên, cô đổi giọng như quyến rũ anh: "Châu Nhiên..em thật sự muốn trở thành người của anh"
Châu Nhiên siết chặt nấm đấm, anh mím môi, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, đột nhiên anh ấn Hân Nghiêng vào tường.
Châu Nhiên cúi mặt xuống nhìn Hân Nghiêng, vẻ mặt cô như đang mong đợi anh làm gì đó.
"Mình có nên lợi dụng cô ta để trả thù Hân Viên không?
Có nên..hủy hoại cuộc đời cháu gái của Hân Viên không?"
Trong đầu Châu Nhiên hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng đột nhiên anh lập tức lùi ra.
"Mày điên rồi Châu Nhiên"
Châu Nhiên lập tức chạy khỏi dinh thự, sau đó lên xe phóng nhanh đi.
Anh dừng xe ở công viên, sau đó cúi mặt xuống tay lái.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa sổ xe, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Giang Mỹ Mỹ đang mỉm cười nhìn anh: "Châu Nhiên, cậu làm gì ở đây vậy?"
Châu Nhiên nhẹ cười: "Tôi hơi mệt nên dừng lại nghỉ chút thôi"
Giang Mỹ Mỹ chuyển sang lo lắng: "Cậu ổn chưa? Có mệt lắm không? Hay là đi bệnh viện đi."
Châu Nhiên nhanh chóng nói: "Aiyo không sao đâu mà"
Giang Mỹ Mỹ nhớ ra gì đó, cô nói: "Ngày mai cậu đón tôi đi siêu thị mua ít đồ sau đó cùng nhau đến thăm Tống Thịnh Nam với Kha Nguyệt đi."
Châu Nhiên gật đầu: "Được, vậy ngày mai tôi đón cậu sớm."
Giang Mỹ Mỹ mỉm cười gật đầu, Châu Nhiên lại hỏi: "Mà cậu đang đi đâu vậy?"
Giang Mỹ Mỹ chậm rãi nói: "Tôi có việc gần đây, vậy hẹn gặp lại cậu sau nha."
Châu Nhiên cười: "Ừ, bai"
Nói xong, anh lái xe đến công viên, sau đó đi vào trong ngồi một chút.
Vẻ mặt anh có chút buồn
Lúc này trời có vẻ sắp mưa, những hạt mưa lâm thâm rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên trên đầu anh cứ như được che chắn.
Châu Nhiên ngước lên nhìn, là Khương Hi đang mỉm cười cầm cô che cho anh.
Mặc dù trời bây giờ là buổi tối, nhưng khi nhìn thấy cô từ trên cao như này, cứ như là một tia sáng an ủi đối với anh vậy.
Khương Hi hỏi: "Sao lại ngồi đây? Sắp mưa lớn rồi đấy, anh lại buồn à?"
Châu Nhiên hỏi: "Sao cô ở đây?"
Khương Hi: "Em ra ngoài đi dạo một chút, thì thấy anh."
Châu Nhiên gật đầu, anh đứng dậy: "Ừ, trời tối lắm rồi, tiện đây tôi đưa cô về."
Khương Hi mỉm cười: "Nhiên Nhiên, nếu anh đang buồn thì đừng buồn nữa nhá, buồn sẽ không đẹp trai nữa đâu."
Châu Nhiên phì cười: "Tôi sợ nhất là không đẹp trai nữa, vậy nên nghe cô, không buồn."
Hôm sau,
Châu Nhiên cùng Giang Mỹ Mỹ mua rất nhiều trái cây và đồ bổ đến bệnh viện.
Sau khi nói chuyện với Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt được một lúc, Giang Mỹ Mỹ đã kéo Triệu Kha Nguyệt ra ngoài mua táo.
Trong lúc cùng Triệu Kha Nguyệt đi mua, nói chuyện khác được một lúc.
Giang Mỹ Mỹ rũ mắt, khẽ nói: "Kha Nguyệt, hôm qua mình gặp Châu Nhiên cùng với một cô gái ở nhà hàng, cô ấy còn gọi Châu Nhiên là "Nhiên Nhiên", cậu nói xem, có phải Châu Nhiên đã có đối tượng rồi không?"
Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, sau đó lại nói: "Phản ứng của Châu Nhiên với cô gái đó?"
Giang Mỹ Mỹ nói với giọng không chắc chắn: "Mình thấy Châu Nhiên kiểu như khó chịu khi cô ấy xích lại gần"
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, trấn an cô bạn thân của mình: "Vậy chưa phải là đối tượng đâu, cậu đừng lo lắng quá"
Giang Mỹ Mỹ gật đầu nhẹ, sau đó cô chuyển sang chủ đề khác.
Thời gian trôi quá khá nhanh.
Giang Mỹ Mỹ và Châu Nhiên bắt đầu tạm biệt hai người kia sau đó rời khỏi bệnh viện.
Châu Nhiên lái xe đưa Giang Mỹ Mỹ về nhà, xe vừa dừng đến trước nhà, Giang Mỹ Mỹ lên tiếng hỏi: "Châu Nhiên, tôi hỏi cái này được không?"
Châu Nhiên nhún vai: "Sao lại không"
Giang Mỹ Mỹ chậm rãi hỏi: "Hôm trước, cái cô gái ở bên cạnh cậu, là ai vậy? Hai người có mối quan hệ gì?"
Châu Nhiên có chút ngạc nhiên, anh cũng không giấu diếm gì: "Cô ấy theo đuổi tôi"
Giang Mỹ Mỹ rũ mắt: "Cô ấy vừa theo đuổi thôi mà đã có thể thân với cậu hơn cả tôi nữa.."
Châu Nhiên hơi ngây ra, anh dịu giọng nói: "Giang Mỹ Mỹ, thật lòng mà nói thì, tôi sẽ không bao giờ có tình cảm với cậu đâu" Anh quay sang nhìn cô: "Cậu đừng cố nữa, sẽ chỉ có cậu tổn thương thôi."
"Tôi biết trong lòng cậu làm gì có chỗ cho tôi chen vào" Giang Mỹ Mỹ nói tiếp, "Là tôi tham vọng thôi."
Giang Mỹ Mỹ mở cửa xe, cô bước xuống sau đó quay sang mỉm cười với Châu Nhiên: "Cảm ơn cậu, về cẩn thận."
Sau khi xe anh rời đi, Giang Mỹ My mới ngồi xổm xuống đất, cô đưa tay lên ngực mình, trái tim cô như tan vỡ.
"Tại sao không thể là tôi chứ?"