CHƯƠNG 102: TUYẾT CHỈ PHONG ĐÌNH, NHƯ THẾ TRỞ LẠI
Chạng vạng ngày hôm sau, trong phủ có điểm yên tĩnh, phần lớn võ lâm nhân sĩ ở đây đều đi thành lâu hỗ trợ.
Mấy ngày nay tình hình Tương Dương càng ngày càng nguy cấp, Quách Tĩnh ban ngày đến đêm canh giữ ở cửa thành.
Mà ngày hôm đó là sinh nhật Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ.
Sắc trời dần tối Quách Phá Lỗ cùng Gia Luật Tề liền đến tìm Thiệu Đường, nói là muốn cậu cùng đi thành lâu.
Tuy rằng sinh nhật không thể ở trong phủ tổ chức, nhưng Quách Tương nói muốn đi ra ngoài tổ chức một chút, vừa lúc nàng vẫn cũng muốn đi thành lâu hỗ trợ.
Thiệu Đường không có việc gì làm, liền đi cùng bọn họ.
Thời điểm đến thành lâu sắc trời đã muốn đen, bốn phía đốt đèn ***g cùng đuốc, sáng cả một vùng.
Thành lâu ở trên rất nhiều người, Quách Tĩnh cùng quần hùng hào kiệt ở một bên thương lượng đối sách.
Hoàng Dung thấy bọn họ đến đây, liền gọi lại, để Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ không quấy rối, an phận một chút.
Tất cả mọi người vội vàng thủ thành, cũng không có vài người biết sinh nhật Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ.
Nhưng hai người cũng không để ý, vài người tụ ở một góc thành lâu, đem bàn lẫn ghế bỏ đi, nâng chén trên đất, uống thả cửa vài chén rượu.
Quách Tương đã sớm nghĩ giống Quách Phá Lỗ đến thành lâu có thể hỗ trợ, nhưng là Hoàng Dung quản nghiêm, luôn không cho, nay rốt cục đến được, liền cao hứng sôi nổi.
Nhưng bỗng nhiên lại có chút cô đơn, nói:“…… Nếu đại ca ca đến thì tốt rồi.”
Quách Phá Lỗ bị Gia Luật Tề lôi kéo chạy đến bên cạnh vụng trộm nói chuyện, nhạ tiểu hài tử trong chốc lát tạc mao trong chốc lát xấu hổ, giả bộ sinh khí, lại bị chọc cười.
Thiệu Đường dựa vào lan can nhìn mấy đám lửa xa xa, nơi đó là đại doanh Mông Cổ, hắn còn nhớ rõ.
Chính là hiện tại chung quanh đại doanh Mông Cổ không có rừng cây rậm rạp, tựa hồ bị vụ hỏa thiêu lần trước dọa, liền ngay cả phía trước quân doanh cũng chặt cây sạch sẽ.
Quách Phá Lỗ cùng Gia Luật Tề đùa đủ liền chạy tới.
Quách Phá Lỗ cầm trên tay mấy ngọn nến không lớn không nhỏ tới, nói: “Thiệu đại ca, ngươi cũng ước đi.”
Thiệu Đường đầu tiên là sửng sốt một giây, cười nói: “Hôm nay là sinh nhật ngươi, cũng không phải của ta, ước mất linh.”
“Như thế nào lại mất linh.” Gia Luật Tề ở bên cạnh cười, nói: “Có người có thể nói, chỉ cần là ngươi muốn, mặc kệ khi nào, mặc kệ cái gì, liền nhất định giúp ngươi thực hiện.
Chậc chậc, đủ ngọt a.”
Gia Luật Tề nói còn chưa nói xong, chợt nghe mấy người bên cạnh ồn ào một trận, hô dưới thành có động tĩnh.
Bên kia Quách Tĩnh nghe được, vội vàng chạy tới coi.
Gia Luật Tề cũng đi xuống vừa nhìn, lập tức liền vui vẻ, nói: “Quách đại hiệp an tâm một chút chớ hoảng, lão bằng hữu của ta đến đây.”
Chỉ thấy dưới thành kia bóng đen nhảy lên, ngay sau đó một tiếng bén nhọn kêu to.
“Là đại ca ca cùng đại điêu!” Quách Tương người đầu tiên hưng phấn kêu lên.
Lúc này mọi người đều thấy rõ ràng, quả nhiên, dưới thành là một con chim điêu khổng lồ.
Rất nhiều người cũng kinh hô, có lẽ nhiều người chưa từng gặp qua đại điêu này, nhưng lại có ai chưa nghe nói qua đại điêu này?
Đại điêu vung cánh run rẩy vài cái, tuy rằng nó không thế nào nhảy được, mà có thì cũng nhảy không xa, nhưng cánh dài liền không phải để làm cảnh.
Theo tiếng kêu to thê lương, bóng đen nương theo tường thành vài cái lên xuống.
Khiến mọi người kinh hô, đại điêu kia dĩ nhiên trèo lên tường thành, êm đẹp đứng trước mặt mọi người.
Quách Tương nhìn bóng đen thật sự là đại điêu, lập tức càng thêm hưng phấn, nói: “Là thần điêu đại hiệp!”
Quách Tĩnh cũng kinh ngạc nói không ra lời, đại điêu này xuất hiện ở Tương Dương, chứng minh thần điêu đại hiệp cũng đến đây.
Như vậy đối với Tương Dương mà nói là chuyện tốt.
“Điêu huynh.” Gia Luật Tề phất phất tay, nói: “Điêu huynh bảo chúng ta chờ a.
Hết thảy đều thuận lợi?”
Con ngươi đại điêu vừa chuyển, phịch hai cánh, kêu to, giống như có thể nghe hiểu Gia Luật Tề, lão bằng hữu tiêu sái đi qua, mở cánh ra vỗ Gia Luật Tề một chút.
Gia Luật Tề bị đại điêu chụp một cái lảo đảo.
Nhưng thật ra làm cho mọi người bên cạnh kỳ quái, Quách Tĩnh lại ngạc nhiên, hỏi: “Như thế nào ngươi lại nhận thức thần điêu đại hiệp?”
Gia Luật Tề cười không nói, đại điêu kia lại kêu to chạy đến bên cạnh Thiệu Đường, cánh vung lên, chỉ thấy ngân quang chợt lóe.
Thiệu Đường gặp ngân quang, nâng tay tiếp được, đúng là nhẫn bị Gia Luật Tề lấy mất!
Thiệu Đường kinh ngạc nhìn nhẫn trong lòng bàn tay, đại điêu lấy cánh nhẹ nhàng huých cánh tay cậu một chút, tựa hồ ý bảo hắn mang vào.
Thiệu Đường đeo nhẫn vào, còn chưa mang xong, lại bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy.
Ngẩn ra, lại nghe một thanh âm vang lên ở bên tai……
“Ta giúp ngươi đeo.”
Thiệu Đường phản xạ ngẩng đầu, tay run lên, nhẫn không cầm chắc rơi xuống, lại tay kia tiếp được .
“…… Dương Quá !”
Thanh âm ở run lên, Thiệu Đường cảm thấy không chỉ là thanh âm mình run lên.
Người trước mặt không phải Dương Quá còn có thể là ai? Bộ dạng quen thuộc, thanh âm quen thuộc, cả độ ấm nơi lòng bàn tay cũng vô cùng quen thuộc.
Người chung quanh đều là kinh ngạc, những người từng nhận thức Dương Quá cũng không ít.
Vừa rồi lại chỉ chú ý quan sát đại điêu, ai cũng không nhìn thấy Dương Quá đến đây lúc nào, mãi cho đến lúc Dương Quá lên tiếng nói chuyện, mọi người mới chú ý đến hắn.
“Đại ca ca……” Quách Tương nhận ra Dương Quá, vừa định đi qua, lại bị Quách Phá Lỗ ngăn lại.
Dương Quá cũng không để ý người khác ngạc nhiên, chỉ chăm chú nhìn Thiệu Đường, cầm lấy, nhẹ giọng cười nói:“Ta đeo cho ngươi được không?”
Thiệu Đường ngây ngẩn cả người, cổ họng nghẹn ngào ra không nói được lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Dương Quá, thẳng đến khi ngón tay có cảm giác lạnh lẽo, mới phát hiện nhẫn kia đã đeo lên tay mình.
“Thiệu Đường, ngươi một chút cũng không thay đổi.”
Thanh âm Dương Quá ôn nhu, mang theo nồng đậm sủng nịch, nắm tay Thiệu Đường đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn từng đầu ngón tay, tay kia thì đưa hắn ôm vào trong lòng, “Thiệu Đường, Thiệu Đường, Thiệu Đường …… Đừng nữa ly khai, được không.”
Thiệu Đường giật mình thất thần, thẳng đến cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Dương Quá.
Hốc mắt có chút đau rát, nước mắt liền chảy xuống, nghẹn nửa ngày, không nên lời nói, chỉ đành gật đầu, cách một lúc lâu sau mới nói ra một chữ “Hảo”.
Bên cạnh một đám người quả nhiên là có người vui mừng có người sầu.
Quách Tĩnh lúc này mới biết được thần điêu đại hiệp nguyên lai là Dương Quá, cao hứng nói không nên lời, chỉ đứng cười.
Gia Luật Tề cùng Quách Phá Lỗ gặp hai người rốt cục gặp nhau, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.
Mà Quách Tương lại có chút ưu sầu, nàng không biết Dương Quá cùng Thiệu Đường là quan hệ gì, nhưng thật sự là không biết sao?
Dương Quá ôm Thiệu Đường nửa ngày mới bằng lòng buông ra, nhưng cũng không buông tay, vẫn nắm lấy tay cậu.
Thiệu Đường có chút xấu hổ, mắt đều đã sưng lên vì khóc……
……
Ngày hôm sau, Tương Dương khôi phục lại bình tĩnh ngày thường, người Mông Cổ mạc danh kỳ diệu lui binh .
Cùng lúc đó, phủ đệ của Quách Tĩnh liền vắng người.
Tiểu Long Nữ cùng Doãn Chí Bình trở về núi Chung Nam, Gia Luật Tề mang theo Quách Phá Lỗ đi ra ngoài “Lịch lãm”……
Mà Dương Quá cùng Thiệu Đường cũng để lại thư mà đi.
Thư thượng chỉ có mấy chữ –Từ, chớ niệm.
Tiết kiệm ngay cả kí tên đều không có.
……
Dương Quá đưa nước cho Thiệu Đường uống, Thiệu Đường nhìn hai con ngựa càng chạy càng xa, cười cười, nói: “Bọn họ lúc này mới bắt đầu, chúng ta có tính là phiền toái không?”
“Có phiền toái gì cũng không sợ, có ta ở đây.” Dương Quá cười trả lời.
“Đúng vậy đúng vậy.” Thiệu Đường chế nhạo Dương Quá, “Ngươi nhưng là xưa đâu bằng nay, có thần điêu đại hiệp ở đây, cái gì cũng không cần lo lắng.”
“Không.” Dương Quá ôm lấy cậu, cằm đặt ở trên vai Thiệu Đường, nói: “Là có ngươi ở đây nên ta cái gì cũng không cần lo lắng .”
Thiệu Đường nghe hắn nói không khỏi nở nụ cười, tiếp tục chế nhạo, “Thần điêu đại hiệp như thế nào lại vậy, người ta bảo ngươi nghiêm túc, trưởng thành lắm mà.”
“Không thích?” Dương Quá nâng cằm Thiệu Đường, tại đôi môi hôn nhẹ xuống, hai má cọ cọ bả vai cậu, nói: “Thiệu Đường chê ta già có phải hay không? Ta thật thương tâm.”
Thiệu Đường nghe hắn nói như vậy, lập tức trên mặt hắc tuyến, lại nói cảm thấy bất bình, rõ ràng là tiểu thí hài còn nhỏ hơn cậu, như thế nào bỗng nhiên liền lớn hơn …… Còn bị người nơi nơi gọi thần điêu đại hiệp, người đại hiệp nào giờ lại như mèo ở trên người cậu loạn cọ?
“Thiệu Đường không nói lời nào, là ghét bỏ ta .” Dương Quá nói xong thân thủ giữ chặt khuỷu tay cậu, lôi kéo, Thiệu Đường chỉ cảm thấy cánh tay tê rần một chút, ngay sau đó trời đất quay cuồng, phía sau lưng chợt lạnh, cậu dĩ nhiên bị đối phương đặt ở trên cỏ.
“Ngươi làm gì a!” Thiệu Đường đẩy hắn một phen.
“Ta muốn chứng minh một chút.
Nếu không ngươi lại ghét bỏ ta.” Dương Quá như trước nghiêm túc nói.
Thiệu Đường bất đắc dĩ cầu xin tha thứ, đối phương lại đè nặng không cho hắn đứng lên.
Nhưng sau đó Thiệu Đường chơi xấu, kêu phía sau lưng bị tảng đá cắt trúng, Dương Quá nghe xong lập tức kéo cậu đứng lên, khẩn trương kiểm tra từ trên xuống dưới.
Đương nhiên, cuối cùng mới biết được chính mình bị lừa.
Thật lâu về sau, Thiệu Đường mới nhớ tới hỏi Dương Quá, mấy thứ khắc chữ Đường, có phải là hắn bảo Gia Luật Tề cùng Quách Phá Lỗ đưa tới.
Kỳ thật đáp án, cậu đã sớm biết, chính là đột nhiên muốn nghe Dương Quá nói.
Dương Quá nói đúng.
Thiệu Đường lại hỏi có phải là hắn đã sớm biết cậu đến đây.
Dương Quá nói là thời điểm nhìn thấy chiếc nhẫn liền biết.
Thiệu Đường nghe xong có điểm mất hứng, nói ta không đi tìm ngươi lại không tới tìm ta sao.
Dương Quá nở nụ cười, kỳ thật hắn là rất muốn lập tức đi tìm Thiệu Đường.
Nhưng hắn khi đó đã lên kế hoạch đi quân doanh Mông Cổ một chuyến.
Chính cái gọi là xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc trước cầm vương.
Mông Cổ quân sở dĩ lui binh cũng là bởi vì Dương Quá chạy đến quân doanh bọn chúng, đặt ra hiệp nghị, cuối cùng đương nhiên là giao cho Quách Tĩnh.
Hắn sợ Thiệu Đường lo lắng, chờ xong mọi việc mới tới gặp cậu.
Bất quá mỗi ngày hắn đều ngồi ở hoa viên, nơi đó vừa lúc đối diện với phòng ở của Thiệu Đường, Thiệu Đường thổi tiêu đánh đàn hắn đều nghe, chơi cờ phẩm trà hắn liền nhìn.
Đến buổi tối khi Thiệu Đường ngủ, hắn liền nghĩ ra tiểu ngoạn ý, lấy tiểu đao khắc tên cậu……
“Kia có một ngày, Quách Phá Lỗ đưa cho ta một cây trâm gỗ, nói ngày hôm sau ngươi sẽ tự mình tới.
Nhưng ngươi như thế nào cái gì cũng chưa cho ta?”
“Ta đưa cho ngươi rồi.”
“A? Là cái gì?”
“Ta.”
Thiệu Đường bĩu môi, này tính lễ vật gì chứ, bất mãn nói: “Ngươi trước kia đưa ta mọi thứ đều khắc một chữ ‘Đường’, để ta xem xem, trên người ngươi làm sao khắc chữ .”
Dương Quá nở nụ cười, thân thủ cho cậu xem, “Nơi này a.”
Thiệu Đường ngẩn ra, lập tức vuốt ve bàn tay trước mặt, nói: “Thực giảo hoạt, bất quá đã có con dấu của ta, miễn cưỡng chấp nhận!”
Dương Quá thân thủ ôm lấy thắt lưng cậu, trên ngón áp út tay trái có đeo một chiếc nhẫn khắc chữ “Đường”……
……
Tuyết vẫn rơi, chẳng qua thời điểm tuyết ngừng, mùa đông cũng liền trôi qua.
Tuyệt tình cốc trước kia, vẫn là ngẫu nhiên có người đánh bậy đánh bạ đi vào.
Chẳng qua khi nhìn đến, không còn một người đứng một mình dưới mưa nữa.
Mà nay ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng chim kêu, may mắn còn có thể nhìn thấy, một đoạn đồng thoại kéo dài mười sáu năm.
-HOÀN- Đăng bởi: admin