CHƯƠNG 28: TA ĐÃ XEM LÀ THẬT…
.
“Xuy –” một tiếng, tim mọi người đều như sắp rớt xuống bụng.
Hiện tại tất cả đều bị Dương Quá làm hoảng sợ, một kiếm kia không đâm vào Hác Đại Thông, mà nó chỉ sượt qua, “Xuy” một tiếng trở về vỏ.
“Dương Quá, ngươi…” Hác Đại Thông nghe thấy tiếng trường kiếm bị cắm vào vỏ thì ngạc nhiên, “Ngươi sao lại…” Dương Quá không giết mình? Sao có thể như thế? Y rõ ràng hận mình đến tận xương tủy!
Dương Quá không nói gì, ánh mắt thản nhiên quét qua Hác Đại Thông.
Hác Đại Thông trầm mặc trong chốc lát, ôm quyền thi lễ với Quách Tĩnh, “Quách đại hiệp, việc hôm nay xem như xong.
Hai bên đều có sai, quá khứ cũng đã là quá khứ.” Lại nói tiếp, “Anh Hùng Đại Hội ngày mai, chúng ta sẽ không quấy rầy.” Dứt lời dẫn theo ba người còn lại rời khỏi phòng.
“Không sao rồi.” Thiệu Đường nhẹ nhàng thở ra, kết cục như vậy tốt hơn trên sách nhiều, kéo kéo Dương Quá nói: “Chúng ta cũng đi thôi, đừng quấy rầy Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ.”
“Không vội!” Hoàng Dung giữ lại Thiệu Đường đang muốn bước đi, nói: “Quá nhi, mặc dù chuyện Hác đạo trưởng đã không còn truy cứu, nhưng chúng ta vẫn chưa rõ lắm, ngươi hãy công đạo một chút.”
Thiệu Đường nhíu mày, hảo một câu “Chúng ta vẫn chưa rõ lắm”! Không chờ Dương Quá mở miệng, đã lạnh lùng cất tiếng, “Hoàng bang chủ nói đùa, chút việc nhỏ ấy sao có thể để ngươi hao tâm tổn sức chứ? Không biết Hoàng bang chủ đây là muốn rõ cái gì? Chúng ta sẽ chậm rãi nói a.”
Hoàng Dung bị Thiệu Đường nói đến sửng sốt, xấu hổ cười cười.
Quách Tĩnh bên cạnh lại bị kích động, Thiệu Đường nói đúng, mấy năm nay Dương Quá ở bên ngoài, một mực chịu vất vả cùng ủy khuất, mình lại không biết gì cả, không rõ gì cả…
“Quá nhi…” Mắt Quách Tĩnh đỏ lên.
Dương Quá thấy thế vội nói: “Thật ra, Quá nhi cũng không chịu khổ gì, Quá nhi rất tốt.” Biết Quách bá bá rất thương mình, không muốn làm hắn thương tâm.
“Tĩnh ca ca.” Hoàng Dung mỉm cười, “Ngươi cũng đừng quá thương tâm, Quá nhi đã bôn ba cả ngày, cũng nên để y nghỉ ngơi một chút.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Quách Tĩnh gật đầu, hắn thật là hồ đồ, vội vàng nói: “Đúng vậy, Quá nhi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, có gì ngày mai chúng ta sẽ trao đổi.”
“Ân.” Dương Quá cung kính gật đầu, cùng Thiệu Đường đi ra ngoài.
Trải qua một hồi nháo loạn, thời gian đã không còn sớm, yến hội bên ngoài cũng sắp tan.
Dương Quá và Thiệu Đường ra khỏi thư phòng, bọn họ không được an bài nơi để trụ, đành phải đi ngang qua đại thính đến khách phòng ở hậu viện.
“Thiệu Đường… Vì sao lại khuyên ta tha cho Hác Đại Thông?” Dương Quá cùng Thiệu Đường sóng vai bước trên đường nhỏ, trời đã tối, chỉ có những chiếc đèn ***g xanh nhạt ở hai bên, trông có chút thê lương.
“Ta còn nghĩ rằng ngươi đã biết.” Thiệu Đường liếc Dương Quá một cái, cười hì hì nói: “Ngươi không biết vậy vì sao lại đáp ứng?”
“Đúng a.” Nhìn Thiệu Đường còn đang cố kéo dài thời gian, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hãy nói ta biết vì sao.”
Thiệu Đường nghĩ nghĩ rồi nói: “Có rất nhiều nguyên nhân.
Thứ nhất, nếu ngươi thật sự động thủ, e rằng cũng không giết được hắn, mặc dù Hác Đại Thông không đánh trả, nhưng Tôn Bất Nhị, Triệu Chí Kính cùng Chân Chí Bính ở bên cạnh chưa chắc sẽ không động thủ, bọn họ tất nhiên sẽ không cho ngươi như nguyện.
Cho dù bọn họ không làm vậy, thì Quách bá bá Quách bá mẫu của ngươi cũng không cho ngươi giết hắn, vì vậy động thủ chỉ tốn công.
Thứ hai, lúc trước khi ngươi ra khỏi Toàn Chân Giáo, Triệu Chí Kính khẳng định đã nói khác rất nhiều về ngươi, dẫn theo ấn tượng của Hác Đại Thông về ngươi cũng có sai lệch, đương nhiên sẽ mang theo chút thành kiến.
Mà nếu vừa rồi ngươi không giết hắn, thì bọn họ sẽ thay đổi cách nhìn một chút.
Hơn nữa…”
Thiệu Đường nói đến đây, hơi dừng lại, “Dù sao đây cũng là một mạng người… Ta nghĩ nếu Hác Đại Thông bị giết.
Tôn bà bà cũng sẽ không chấp nhận, cảm thấy khó mà khoan dung độ lượng… Chuyện này hãy cho nó qua đi, có được không?”
Đến cuối đường, trước mắt là bức tường của hậu viện, trong việc rất sáng, nhưng bên ngoài lại có chút tĩnh mịch.
Dương Quá dừng cước bộ, “Ngươi vẫn chưa trải qua cảm giác khi nhìn thấy người thân cận nhất chết trước mặt mình.”
“Đúng.” Thiệu Đường gật đầu, “Ta chưa trải qua, nếu có thể, cả đời ta cũng không muốn trải qua.”
“Vậy vì sao ngươi lại vì Hác Đại Thông mà cầu ta?” Dương Quá nhíu mày.
Thiệu Đường lắc đầu, không nói gì.
Ta cầu là vì ngươi, không vì ai khác cả.
Báo thù thật sự rất khó, hơn nữa còn đối với một người như ngươi.
“… Thôi được.”
Một lúc lâu sau, Dương Quá gật đầu, lập tức cười khẽ kéo Thiệu Đường đi về phía trước, “Đi thôi… thật ra lúc ấy ta rất hận Hác Đại Thông, biết rõ hắn chỉ nhất thời thất thủ, nhưng vẫn hận… Thời gian trôi qua, nỗi hận này cũng chậm rãi phai nhạt.
Hắn xem như cũng là một anh hùng hảo hán, dám làm dám chịu, hôm nay ta không giết hắn… chỉ vì một lý do…” Không có lý do gì để không báo thù… nhưng vì ngươi…
“Vậy ngươi phải cảm tạ ta nga.” Thiệu Đường nhẹ nhàng thở ra.
“Đương nhiên.”
“Dương Quá!” Quách Phù không biết từ đâu nhảy ra, vô cùng cao hứng chạy đến trước mặt hai người, “Phụ thân bảo ta chuẩn bị phòng cho các ngươi, mau đi thôi.”
Lúc Dương Quá thấy Quách Phù thì nụ cười trên môi đã biến mất, thản nhiên nói: “Làm phiền Quách cô nương.”
Quách Phù thấy y hữu lễ, không nghĩ đến đối phương khách khí như vậy là do muốn phân rõ khoảng cách, còn vô cùng ngây thơ nói: “Đừng gọi ta là Quách cô nương nữa, không phải trước kia chúng ta đã từng cùng tập võ trên Đào Hoa Đảo hay sao? Xem như là bằng hữu thời niên thiếu, ngươi cứ gọi ta là Phù muội như đại Võ tiểu Võ đi.”
Dương Quá chỉ cười, không nói gì, nhưng trong mắt đã có vài phần khinh thường.
Đúng vậy, trước đây khi mình còn trụ ở Đào Hoa Đảo, ăn nhờ ở nhờ, trải qua những ngày bị người khác cười nhạo, còn gian nan hơn những lúc lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Nhìn kìa, nơi này đều dành cho những anh hùng trụ đó.
Các ngươi cứ trụ ở đây…” Quách Phù đi trước dẫn dường, nhanh chân bước vào trong.
Chỉ một lúc sau, ba người đi đến một tiểu viện, đại Võ tiểu Võ đã sớm chờ ở đó.
Võ Tu Văn trông thấy họ, vội đi lên tiếp.
Quách Phù nói, “Đại Võ ca ca, đã an bài tốt khách phòng chưa?”
“Phù muội, tiểu viện chỉ còn một gian phòng, không bằng để Dương huynh trụ ở đây, Thiệu Đường huynh đệ ra ngoại viện trụ một đêm.” Võ Tu Văn nói.
Dương Quá nhíu mày, không chờ Quách Phù mở miệng, nói: “Ta có thể cùng Thiệu Đường trụ, không cần tái làm phiền nhị vị.
Chỉ cần một gian phòng là được.”
“Sao lại không biết xấu hổ như vậy…” Võ Đôn Nhu nói.
Thiệu Đường cũng đồng ý với ý kiến của Dương Quá, đẩy cửa phòng, đánh giá cách bài trí bên trong, không có gì đặc biệt, rất trống, “Không sao, ta ở đây cũng được.”
Quách Phù đi theo vào phòng, đốt đèn lên, nhìn nhìn cái giường đơn bên trong, nói: “Giường này nhỏ như thế?”
“Giường này đương nhiên là của ta.” Thiệu Đường nói xong đặt mông lên giường, lại cười nói: “Làm phiền nhị vị Võ huynh tìm một sợi dây thừng đến, chắc một chút.”
“Hảo, ta đi.” Võ Đôn Nhu nghe vậy lập tức xoay người ra khỏi phòng, một lát sau liền trở về, trên tay là sợi dây thừng thật dài, như hiến vật bảo mà dâng cho Thiệu Đường.
Thiệu Đường nhìn cũng không nhìn liền vứt nó cho Dương Quá, “Vậy là tốt rồi.
Mọi người hãy về phòng nghỉ ngơi đi, không phải ngày mai sẽ có Anh Hùng Đại Hội sao, ngủ sớm dậy sớm có lợi cho thân thể.”
“Cũng đúng.” Quách Phù nhìn hai người, nói: “Các ngươi đã không chê, thì cứ vậy đi, chúng ta về phòng đây, sáng mai sẽ đến tìm các ngươi.” Nói xong liền ra khỏi phòng.
Đại Võ tiểu Võ ở phía sau thấy vậy cũng đi theo Quách Phù.
“Thiệu Đường.” Dương Quá đóng lại cửa phòng, nhìn thiên hạ đang ngã vào giường, lộ vẻ ai oán nói: “Ngươi thật đúng là không khách khí a, không chối từ chút nào đã chiếm giường ngủ.”
“Không phải ta đã tìm một sợi dây thừng cho ngươi rồi hay sao.” Thiệu Đường thản nhiên nói, “Mau mắc nó lên tường rồi ngủ đi.”
“Ai –” Dương Quá dùng sức thở ra một hơi, sau đó bất đắc dĩ mắc một đầu dây thừng vào giường, đầu còn lại lên tường, xoay người một cái nằm lên dây thừng mà Thiệu Đường đã chuẩn bị cho y, hai tay gác sau đầu, tìm một tư thế thoải mái, “Ngủ.
Thiệu Đường, lúc trưa ngươi đã ngủ một giấc ở trên ngựa, bây giờ có buồn ngủ không?”
“Đương nhiên là có.” Thiệu Đường lấy chăn đắp kín mình, hỏi: “Ngươi có muốn lấy chăn hay không? Buổi tối sẽ lạnh.”
“…” Không còn gì để nói, Dương Quá trợn trắng mắt nhìn Thiệu Đường, “Ngươi có thấy qua ai ngủ trên dây thừng mà có thể đắp chăn chưa?”
“Ách? Cũng đúng.” Thiệu Đường tựa như bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục nói: “Không thèm nói chuyện với ngươi nữa, ta ngủ.”
“Ngủ đi ngủ đi.” Thanh âm của Dương Quá vừa dứt, gian phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Trở mình một cái, nằm nghiêng trên dây thừng, nhìn gương mặt bình yên của Thiệu Đường khi ngủ.
Chỉ một lúc sau, Dương Quá không khỏi cười khẽ, hô hấp Thiệu Đường dần trở nên đều đặn, đã tiến vào mộng đẹp rồi sao? Nhưng vì sao mình vẫn chưa muốn ngủ?
Dương Quá lại trở mình một cái, ngồi lên dây thừng, nhìn thiên hạ đang ngủ say.
Đối phương kéo chăn rất cao, tựa như sợ lạnh, chỉ lộ cái đầu nho nhỏ ra bên ngoài.
Lông mi thật dài rung động, đôi môi cánh hoa mỏng hơi kéo lên, có thể trông thấy một ý cười thản nhiên từ đó, thực yên bình… Sự im lặng như thế của Thiệu Đường càng làm hắn thêm thanh nhã xinh đẹp, cũng càng nhỏ bé và mỏng manh.
Dương Quá nhảy xuống dây thừng, ngồi ở mép giường, kinh ngạc nhìn Thiệu Đường.
Là con người bé nhỏ này? Vẫn luôn bồi mình… dường như không thể nói là vẫn luôn được, bởi vì họ căn bản chưa nhận thức nhau được bao lâu.
Nhưng mình có loại cảm giác, mình đã quen tiểu thiên hạ này từ rất lâu rất lâu… Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chỉ nhận thức nhau trong mấy ngày, nhưng đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện.
Đôi khi nhìn vào thân ảnh nhỏ bé và mỏng manh của hắn, sẽ cảm thấy bất khả tư nghị, một tiểu thiên hạ nhỏ bé mỏng manh như thế, sao có thể giúp đỡ mình được nhiều đến vậy chứ?
Vẫn còn nhớ rõ ngày ấy trên Tuyết Sơn, hắn không những không cần người khác bảo hộ, mà càng muốn bảo hộ người khác… Nghĩ đến đây, Dương Quá nhịn không được bật cười, quả nhiên là vậy.
Thiệu Đường dường như thời thời khắc khắc đều giúp đỡ mình… hắn giúp mình đuổi Lí Mạc Sầu giúp mình học Đả Cẩu Bổng Pháp từ Hồng Thất Công trên Tuyết Sơn giúp mình đến Đại Thắng Quan để tìm cô cô, còn nghĩ hết tất cả biện pháp để mình không giết Triệu Chí Kính…
Vì sao ngươi cứ luôn suy nghĩ cho ta chứ? Dương Quá nâng tay nhẹ nhàng sửa lại những sợi tóc rối trên trán Thiệu Đường.
Động tác thật nhẹ, như sợ đánh thức hắn khỏi giấc mộng đẹp.
Bỗng nhiên nhớ lại không lâu trước đây Thiệu Đường đã nói qua một câu “Ai ta cũng không để ý.
Dương Quá, ta chỉ để ý một mình ngươi, có được không?”… Rốt cuộc lúc ấy ngươi đang nói mê hay là nói cho ta nghe đây? Ngươi có nghe thấy câu trả lời của ta hay không? Lúc này y cảm thấy tim mình như bị hung hăng nhéo một cái… Thiệu Đường có thật sự biết bản thân hắn đang nói cái gì hay không?… Thật sự biết? hay… chỉ là nói mê mà thôi?
… Nhưng, ta lại xem là thật…
… Xem đó là một lời nói chân thành… Khi ngươi nói ra câu đó ta đã xem là thật.
Những bất an trong lòng, chỉ vì một câu nói đó của ngươi mà biến mất…
Khóe môi Dương Quá gợi lên một nụ cười thực nhạt, như ma xui quỷ khiến, cúi người chạm nhẹ lên đôi môi cánh hoa của Thiệu Đường, ghé vào tai hắn thì thào, “Thiệu Đường, có nghe thấy câu trả lời của ta không? Ta đã rất nghiêm túc và nói ‘được’… Ngươi… đừng đổi ý, có được không?”
… Bên ngoài trời vẫn tối, ngoài sân treo mấy chiếc đèn ***g màu lam nhạt, nhưng cũng không thể thắp sáng hết, ngược lại càng làm nó thêm mờ ảo.
Dương Quá nhìn những chiếc đèn ***g, bỗng cảm thấy có chút sợ hãi…
Mình … đang sợ cái gì chứ… Đăng bởi: admin