Phá Vỡ Truyền Thuyết FULL


CHƯƠNG 54: TÌNH THÂM ÁI THIỂN
.
“Xin lỗi.”
Dương Quá mỉm cười nói, vẫn tươi cười như trước, nhìn không ra một chút gợn sóng nào.
Nụ cười như vậy khiến Lục Vô Song tức giận, tựa như có một bức tường chắn giữa hai người.

Trừng mắt nhìn Dương Quá, tức giận nói: “Hảo ngươi chàng ngốc, ngươi chết cũng không cho ta phải không, cố ý chọc ta sinh khí phải không?”
Lục Vô Song trừng to mắt hạnh, mày nhíu lại, tức giận đến đỏ mặt, càng đẹp hơn bình thường mấy phần.

Nhưng Dương Quá căn bản không nhìn nàng.

Y đã từng cứu Lục Vô Song, lúc ấy cô cô bỏ đi không một lời từ biệt, y một đường tìm kiếm, nhìn thấy Lục Vô Song một thân bạch y, lòng trắc ẩn nổi lên, thuận tay cứu nàng.

Nhưng sau khi quen nàng, Dương Quá không khỏi nhíu mày, nữ tử này thật sự không chút thương tiếc những người khác, ra tay tàn nhẫn, tính cách lại xảo quyệt, chỉ cần không thuận theo ý nàng nàng lập tức giết người.
Thiệu Đường dựa vào đại thụ phía sau, đánh giá vẻ mặt giận dữ của Lục Vô Song, không khỏi cười trộm, lại nhìn qua phía Dương Quá.

Dương Quá đương nhiên thấy bộ dáng chờ xem kịch vui của Thiệu Đường, buồn cười nâng tay điểm nhẹ chóp mũi hắn, “Ngươi đây là biểu tình gì?”
Thiệu Đường không đáp, ngược lại cười lớn hơn, trên sách nói nguyên nhân Dương Quá cứu Lục Vô Song, là bởi vì bộ dáng trừng mắt hé môi của nàng khi sinh khí có vài phần giống Tiểu Long Nữ.

Mặc dù con người Dương Quá ăn mềm không ăn cứng, nhưng Lục Vô Song vừa sinh khí, y liền đi theo nàng đến Giang Nam.
Thiệu Đường đánh giá một chút, bộ dáng sinh khí của Lục Vô Song quả nhiên rất xinh đẹp, nhưng giống Tiểu Long Nữ ở chỗ nào? Thật đúng là nhìn không ra, Thiệu Đường bắt đầu hoài nghi Dương Quá có phải đã bị lão thị không.
Dương Quá không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng đoán ra bảy tám phần, đơn giản xem như đang cười mình.

Dương Quá vẫn mỉm cười như cũ, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều đối với Thiệu Đường.
Lục Vô Song nhìn hai người cùng bật cười kia, trong lòng phát lạnh, rồi lại căm giận bất bình, trong mắt Dương Quá thật sự không thể chứa thêm ai khác sao? Rõ ràng mình đang nói chuyện với Dương Quá, nhưng vì sao đối phương tựa như không nghe thấy.
“Chàng ngốc…”
“Biểu muội!”
Lục Vô Song còn chưa nói xong đã nghe một thanh âm gọi tên mình, không cần phải nói, người đó đương nhiên là Trình Anh.
Trình Anh sớm đã điều tức xong, thấy Lục Vô Song tìm Dương Quá cũng không nói gì.

Nhưng sau đó thanh âm của Lục Vô Song ngày càng lớn, không khỏi khiến nàng lo lắng, âm thanh như vậy giống như đang cãi nhau với người khác.
Trình Anh đi tới, đúng lúc ngắt lời của Lục Vô Song.

Thật ra lúc nãy đã sắp đến cực hạn của Dương Quá.

Y vốn đang vui cười với Thiệu Đường, tâm tình đang phơi phới, không muốn tức giận với người khác, nhưng Lục Vô Song lại đến gây sự, dám mở miệng nói muốn chiếc nhẫn mà Thiệu Đường tặng y.

Dương Quá đương nhiên sẽ không cho, từ nhỏ đến lớn, cho dù là phụ mẫu cũng chưa từng tặng thứ gì cho y, đây là lễ vật đầu tiên y nhận được, lại là người mà y yêu nhất tặng, Dương Quá đương nhiên quý trọng hơn gấp trăm ngàn lần và dùng mọi cách để bảo hộ, sao có thể cho người khác?
“Không phải chỉ là chiếc nhẫn thôi sao?” Không chờ Trình Anh mở miệng hòa giải, Quách Phù ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy tranh chấp của bọn họ, khinh thường mở miệng.
Dương Quá nghe vậy mặt biến sắc, nụ cười càng thêm khinh miệt, kéo Thiệu Đường bên cạnh mình đứng lên, không phản ứng với Quách Phù, chỉ nói với Thiệu Đường: “Sớm biết thế đã không chạy đến cái nơi quỷ quái này, người ta không cảm kích thì thôi còn bày ra gương mặt thối như vậy.

Liên lụy Thiệu Đường nhà ta ngay cả cơm trưa cũng không thể ăn.”
Thiệu Đường không khách khí cho đối phương một ánh mắt xem thường, cái gì gọi là Thiệu Đường nhà y? Nhưng Dương Quá nói như vậy mới phát giác, bây giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, hoặc nói đã đến giữa trưa.

Buổi sáng đến giờ hình như mình vẫn chưa ăn cái gì, lúc này nhắc tới, quả nhiên cảm thấy có chút đói bụng.
Lục Vô Song cũng tiếp lời: “Bây giờ đã là buổi trưa, không biết còn phải chờ bao lâu?”
“Đúng vậy!” Quách Phù đứng lên.

Tính tình đại tiểu thư phát tác, chỉ vào Thiệu Đường nói: “Đều tại ngươi, ra cái chủ ý ôi thiu gì? Nếu bọn họ cứ bao vây bên ngoài ba năm ngày không đi, vậy chẳng phải chúng ta sẽ chết đói?”
Bĩu môi, Thiệu Đường lười cãi nhau với nàng, thản nhiên nói: “Trận pháp này là Hoàng bang chủ bày ra, cũng là Hoàng bang chủ bảo mọi người chạy vào rừng, ta cũng không bắt ngươi phải ngồi ở đây không được ra.”
“Ngươi…” Quách Phù tức giận la lên: “Ngươi cưỡng từ đoạt lí!”
“Lại nói, nếu ngươi cho rằng khinh công của mình đủ cao, thì có thể ra, thử xem có thể thắng được Kim Luân Pháp Vương hay không.” Thiệu Đường tiếp tục không nhanh không chậm nói.
“Mọi người hãy bảo trì thể lực, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Trình Anh mở miệng, “Lát nữa còn phải khổ chiến một trận, trên người chúng ta lại không mang lương khô, trước mắt chuyện quan trọng nhất là bảo tồn thể lực.”
Hoàng Dung vẫn ngồi không mở miệng, nàng vốn có thai, trận khổ chiến lúc nãy đã khiến nàng tiêu hao không ít thể lực, thân thể đang rất không khỏe.

Sau khi yến hội đêm qua chấm dứt, nàng trở lại hậu viện, lại nghe đại Võ tiểu Võ nói lại Quách Phù chưa về.

Nàng bất giác cảm thấy kỳ quái, tại sao Dương Quá còn chưa đuổi theo dẫn nàng về, nào ngờ nghe tin tức mới biết, sau khi Dương Quá rời khỏi đại thính thì lập tức đến hậu viện, căn bản không đi tìm Quách Phù.

Lần này Hoàng Dung có chút lo lắng, Quách Phù đương nhiên không có trong Lục gia trang, lập tức thương lượng với Quách Tĩnh, mình dẫn theo đại Võ tiểu Võ suốt đêm ra ngoài tìm người.

Bôn ba một đêm, thật vất vả tìm được Quách Phù, muốn lập tức trở về Lục gia trang, nào ngờ lại gặp được đoàn người Kim Luân Pháp Vương.
Chuyện sau đó không cần nói cũng rõ, hai đám người đánh nhau, Hoàng Dung có thai, bọn họ căn bản không phải đối thủ của Kim Luân Pháp Vương, huống chi đối phương còn dẫn theo không ít Mông Cổ võ sĩ.

May mắn đột nhiên có hai người xuất hiện giúp bọn họ giải vây, hai người đó đúng là Lục Vô Song và Trình Anh.

Hoàng Dung đang khó hiểu vì mình vốn không quen biết hai nữ tử thanh y và bạch y này, nhưng sau khi thấy chiêu thức của thanh y nữ tử thì hiểu ra.

Nàng nghe qua phụ thân của mình thu nhận thêm một đồ đệ, thì ra đó là Trình Anh.
Có Trình Anh và Lục Vô Song trợ giúp, nhất thời được giải vây, miễn cưỡng bỏ lại đám Mông Cổ võ sĩ, nhưng Kim Luân Pháp Vương lại đuổi theo không rời.

Mà ngay khi bọn họ đang đánh nhau thì hai người Dương Quá và Thiệu Đường xuất hiện.
“Phù nhi, đừng náo loạn.” Mày liễu của Hoàng Dung nhăn lại, hiện tại thân thể nàng rất không thoải mái, chỉ có thể phát huy nhiều nhất là ba bốn thành võ công, đang rất buồn bực, không khỏi mở miệng trách cứ.
“Nương!” Quách Phù ủy khuất hô lên một tiếng, làm nũng đi đến bên cạnh Hoàng Dung, nắm chặt tay áo nàng lắc lắc.
Hoàng Dung vẫn không để ý đến, tiếp tục điều tức, trong lòng trăm chuyển ngàn chuyển cân nhắc làm sao để chạy thoát.

Quách Phù thấy Hoàng Dung không để ý đến nàng, lại dùng sức lắc lắc, mày đối phương càng thêm nhăn lại.

Quách Phù ủy khuất, trong mắt hạnh mênh mông sương mù, nhưng không dám tiếp tục quấy rầy mẫu thân, đành phải thành thành thật thật ngồi xuống.
Lục Vô Song bên này còn đang ngồi bên cạnh Dương Quá, khiến Dương Quá rất phiền, thật vất vả mới có thể ở riêng với Thiệu Đường, nhưng hết lần này tới lần khác đều có người làm phiền.

Tuy y không ngại người khác nhìn, cho dù có bao nhiêu người nhìn đi nữa thì Dương Quá y vẫn muốn làm theo ý mình, không bao giờ để ý sắc mặt người khác.

Nhưng vẫn có chút cố kỵ, Thiệu Đường nói không ngại ánh mắt của người khác, nhưng Dương Quá biết, da mặt Thiệu Đường rất mỏng, không giống mình, từ nhỏ đã bị người khác cười nhạo, chỉ xem đây là chuyện thường.
Dương Quá kéo Thiệu Đường, vốn muốn đổi nơi khác ngồi, nhưng ngẫm lại thấy không ổn.

Con ngươi màu đen chuyển động mấy vòng, Dương Quá cúi đầu thổi nhẹ lên tai Thiệu Đường.
Thiệu Đường cảm thấy bên tai có một hơi thở nóng rực, kinh ngạc run lên.

Lập tức có thêm một cánh tay ôm eo mình, rồi nghe thanh âm trầm thấp của Dương Quá: “Ôm chặt ta.”
“Ngô?” Thiệu Đường khó hiểu, vừa định hỏi y tại sao, thì cánh tay trên lưng càng siết chặt, bỗng nhiên thân thể trở nên nhẹ nhàng, tim “đông” một tiếng dường như muốn rớt xuống, đầu váng mắt hoa, không khỏi kêu khẽ một tiếng, hai tay theo bản năng ôm thắt lưng đối phương.
Dương Quá bị phản ứng của Thiệu Đường chọc cười, Thiệu Đường đang hoảng sợ, vì thế một bàn tay vỗ nhẹ lưng hắn, vuốt vuốt mấy cái, nói: “Bị dọa rồi? Không sao không sao.”
Thiệu Đường thấy rõ ràng tình huống rồi thì đầu đầy hắc tuyến, mình bị Dương Quá đưa lên đại thụ.

Hiện tại hắn còn bị Dương Quá ôm, ngồi trên đùi đối phương.

Thiệu Đường không dám thả lỏng, tay còn ôm chặt Dương Quá không buông, nhìn hai người họ thân thiết ngồi trên nhánh cây, không thể không nói… sao lại như vậy? Thể trọng của hai đại nam nhân cũng không nhẹ nha, Thiệu Đường suy nghĩ, nhánh cây này có thể chống đỡ sao?
“Nhìn cái gì vậy?” Dương Quá phát hiện hắn luôn nhìn trước nhìn sau, hai tay ôm chặt eo hắn, để hắn tiến vào ngực mình, không cho hắn nhìn chỗ khác.
“Ta nghĩ ta vẫn nên ngồi bên cạnh.” Thiệu Đường nhìn nhánh cây lắc lư nói.
“Không được!” Dương Quá cứng rắn nói, trong bá đạo ẩn chứa chút trẻ con, “Yên tâm, ta sẽ không để ngươi ngã xuống.” Nói xong vươn tay vuốt mái tóc ngắn trước trán của Thiệu Đường, cúi đầu hôn lên trán hắn, nói tiếp: “Cho dù ngã xuống cũng sẽ ngã trên người của ta, ta làm đệm cho ngươi, được không.

Ta sao có thể nhẫn tâm thấy ngươi bị thương chứ.”
Thiệu Đường thấy y nói nghiêm túc thì không khỏi cười rộ lên, thuận tay vuốt xuống đôi móng vuốt đang không thành thật ở bên eo mình, “Người khác nói Dương Quá miệng ngon lưỡi ngọt, xem ra không sai.

Trước đây không phải ngươi rất nghiêm túc sao?”
“Ta bây giờ cũng rất nghiêm túc mà.” Dương Quá lại vòng tay ôm lấy eo Thiệu Đường, cười hi hi.
Lá cây rậm rạp tạo thành một cái lưới kín kẽ bao lấy hai người, đứng dưới tàng cây chỉ có thể thấy hai cái bóng dưới ánh nắng.

Lục Vô Song ngồi dưới tàng cây, thở phì phò không đứng dậy, hai người nói chuyện rất khẽ, rất trầm, tựa như mỗi một câu đều thì thầm với nhau, nhưng thanh âm vui cười đứt quãng lại truyền ra từ khe hở của lá cây, giữa ánh nắng buổi trưa này có vẻ rất hài hòa.

Nhưng loại hài hòa này như một cây kim bén nhọn đâm phá mảnh vải quý, tuy thanh âm rất nhỏ, cũng thật đột ngột, nhưng hết sức rõ ràng.
“Thiệu Đường, có đói bụng không?” Dương Quá có chút buồn bực, mình có lòng tốt giúp đám người Hoàng Dung, đối phương không cảm kích còn nói năng lỗ mãng, hại mình bị liên lụy ở chỗ này.

Nhưng cảm thấy cứ như vậy cũng không sao, không có chuyện gì quan trọng cần phải làm, chỉ cần có thể ở bên Thiệu Đường, làm gì đều được, chỉ cần có thể ôm Thiệu Đường, làm gì cũng khiến y cảm thấy an tâm… nhưng, ngoài chuyện không có thức ăn khiến y tức giận…
“Vô nghĩa.” Bụng của Thiệu Đường nãy giờ vẫn đang “ọt ọt” kháng nghị, đêm qua hắn vốn đã không ăn gì, sáng vừa tỉnh đã bị Dương Quá dẫn đến vùng hoang vu dã ngoại, đương nhiên không có thức ăn vào bụng.

Hiện tại đã là buổi trưa, lại bị bao vây trong này, khi đó, vừa ngẩng đầu liền biết không có gì ăn.
“Chúng ta đi, ta mang ngươi ra ngoài, không cần lo cho bọn họ.” Dương Quá vùi mặt vào cổ Thiệu Đường cọ cọ, nói.
Bĩu môi, Thiệu Đường vô lực nhìn người đang làm nũng, nói: “Hừ, nếu ngươi không muốn giúp bọn họ thì vừa rồi đã không gia nhập.”
“Nhưng bọn họ ức hiếp ngươi, vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại.”
“Vậy sao.” Thiệu Đường không tin tiếp lời, “Hiện tại là hiện tại, chốc lát là chốc lát.

Chốc lát ngươi dẫn ta đi rồi, không đi được hai bước đã hối hận, bước thứ ba thì gấp gáp trở lại?”
Thiệu Đường chọt chọt hai má Dương Quá, người này chỉ có mạnh miệng, một bộ dáng theo ý mình, mặc kệ sinh tử của người khác, nhìn qua cực kỳ khinh cuồng, cực kỳ quyết tuyệt.

Nhưng tâm thì nhuyễn như đậu hủ, hoàn toàn không có liên quan gì tới mấy từ như “lạnh lùng”, “đạm mạc” gì đó.

Đừng nói người quen biết, cho dù là người không quen đi nữa, y cũng sẽ nhảy vào cứu.

Huống chi hiện tại người gặp phiền toái lại là Quách bá mẫu của y, tuy Quách bá mẫu không thích y, nhưng Quách Tĩnh lại đối xử rất tốt với y.
Chọt chọt, Thiệu Đường cũng nhịn không được vui vẻ trở lại, Dương Quá thật đúng là người xứng đáng được cảm tạ nhất.

Có lẽ do cuộc sống lúc trước rất khổ, nên nếu người khác đã quan tâm y, thì nhất định y sẽ hết sức hồi báo.

Có lẽ bởi vì lẽ này, mà nhiều nữ nhân cứ khăng khăng thích y như vậy.

Tiểu Long Nữ cũng thế… đáng tiếc, hoặc nói là đáng buồn, “hết sức” mà Dương Quá đưa ra, là “tình” chứ không phải “yêu” mà các nàng chờ mong.
Thiệu Đường có chút hoảng hốt, không nghe thấy những lời kế tiếp của Dương Quá, trong lòng không khỏi lo sợ, có phải Dương Quá đối với hắn cũng chỉ là “tình” không? Dù sao thì thời gian hai người ở bên nhau thật sự rất ngắn… Thiệu Đường còn nhớ, trước kia xem qua quyển sách bình luận về Thần Điêu Hiệp Lữ, rất nhiều người nói, tình cảm mà Dương Quá đối với Tiểu Long Nữ chỉ là “tình” của cảm tạ, luôn luôn vậy, cho đến mười sáu năm phân ly, “tình” kia mới biến thành cái gọi là “yêu”.

Nhưng Thiệu Đường không rõ sự biến hóa như vậy là vì sao, bởi vì hắn vốn không nhìn ra nó có biến hóa gì.
Bỗng nhiên Thiệu Đường nghĩ đến từ “tình thâm ái thiển”! Có lẽ ý nó chính là như vậy.
“Dương Quá!” Thiệu Đường không tự giác gọi một tiếng, nếu người nọ cũng hoài nghi tình cảm y đối với mình là “tình”… không thể phủ nhận rằng… rất đau xót! Thiệu Đường nghĩ nếu như thế… hắn không phải sẽ giống như Tiểu Long Nữ mà chờ đợi mười sáu năm sao… không muốn… thật ra hắn còn quyết tuyệt hơn nhiều so với người tên là Dương Quá này…
“Sao vậy?” Dương Quá nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của Thiệu Đường, muốn xoa dịu đi hàng mi đang nhăn lại của hắn, lại nở một nụ cười an tâm, chờ Thiệu Đường nói tiếp.
Thiệu Đường nhìn vào mắt đối phương, ánh mắt của y thật sự rất ôn nhu, thản nhiên mở miệng: “Ngươi thích ta?”
“Ân!” Dương Quá bị hắn hỏi đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười cưng chiều, còn gật đầu thật mạnh.
“Ý ta không phải cảm kích, là thích!”
Dương Quá lại sửng sốt, không phản ứng lại kịp câu nói của hắn, đến lúc hiểu ra thì dở khóc dở cười, bất đắc dĩ mắng tiếng “ngu ngốc”.

Sau đó hung hăng nhéo nhẹ eo Thiệu Đường, ôm chặt hắn, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, “Tiểu ngu ngốc, ngươi lại miên man suy nghĩ cái gì đó? Ta trong mắt ngươi ngốc đến vậy sao? Ta có ngốc như thế sao? Cái gì là cảm kích cái gì là thích ta không thể phân rõ sao.”
Dương Quá nói xong, một tay đỡ lấy đầu Thiệu Đường, hôn lên môi hắn, có chút dùng sức, dường như đang trừng phạt mà hung hăng xâm lược, thật lâu sau mới buông tha.

Nhìn đối phương thở dốc tựa vào ngực mình, trái tim càng thêm loạn nhịp, nói: “Có phải do cảm kích mới thích ngươi không thì ta không biết, nhưng kết quả, ta thật sự thích ngươi, Thiệu Đường… là thích…” Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui