Phá Vỡ Truyền Thuyết FULL


CHƯƠNG 69: LẠI ĂN DẤM NỮA?! EDIT: HÂN
Beta: Hân
.
Phàn Nhất Ông chưởng không trúng, lập tức quét ngang một trượng, đánh về phía eo của Dương Quá.

Dương Quá trước kia đã từng tỉ thí với Đạt Nhĩ Ba trong Anh Hùng Đại Hội, vũ khí mà Đạt Nhĩ Ba kia sử dụng cũng tương tự như cương trượng của Phàn Nhất Ông, chỉ khác ở chỗ vũ khí này tấn công rất kỳ lạ, cực kỳ cương mãnh, khiến y có chút kinh ngạc.
Dương Quá đâm kiếm ra.

Bội kiếm của Gia Luật Tề quả nhiên là hảo kiếm, trường kiếm vừa ra, mũi kiếm “đinh” một tiếng đâm vào trung tâm của cương trượng, y đã dùng tự quyết “Niêm” trong Đả Cẩu Bổng Pháp, thuận thế đẩy một cái.
Cương trượng của Phàn Nhất Ông bị khống chế, lực đạo bị thay đổi phương hướng, khó khăn lắm mới tránh né được chiêu thức của Dương Quá, nhưng lực đạo kia tựa như sinh ra từ cương trượng của mình, theo sự biến thức của trường kiếm của đối phương, lực đạo trên cương trượng cũng biến đổi đi theo thanh trường kiếm, rời khỏi sự khống chế của tay mình.
Chỉ trong vòng mười hai chiêu dường như đã có thể phân rõ được thắng bại.
“Chậc chậc —” Gia Luật Tề phe phẩy quạt nói với Thiệu Đường: “Quả nhiên, đại hiệp đúng là đại hiệp.

Dương Quá ở đây lợi hại hơn trên sách tả gấp mấy lần! Nhưng không biết lát nữa y làm thế nào để đối phó với Công Tôn cốc chủ đây.

Nếu có thể thắng Công Tôn Chỉ thì sau này sẽ bớt phiền toái hơn!”
“Vô nghĩa, nhất định phải thắng, hơn nữa chẳng phải còn có cao thủ như ngươi trợ quyền hay sao.” Thiệu Đường không chuyển mắt nhìn hai người đang luận võ ngoài sân, mở miệng nói với Gia Luật Tề.
Gia Luật Tề “ha ha” cười, nói: “Nhưng ngươi không biết nếu dễ dàng hạ gục như vậy thì nhiều tình tiết sau này sẽ không xuất hiện?”
Nhiều tình tiết? Nói cũng đúng… Thiệu Đường thiêu mi, nếu Dương Quá bình an ra khỏi Tuyệt Tình Cốc, vậy chắc chắn sẽ có nhiều tình tiết bị bỏ qua, ví dụ như bị độc của Tình Hoa tra tấn, đau khổ đi tìm thuốc giải độc, và còn n chuyện xảy ra nữa… dường như là bị chặt tay?…
Thiệu Đường nhíu mày, chuyện đó bỏ qua thì càng tốt, tình tiết này hắn không muốn nó phát sinh trên người Dương Quá.

Kim Dung đã từng nói, tình yêu của Tiểu Long Nữ và Dương Quá là loại “thiên tàn địa khuyết”, khiến cho vô số người phải cảm động, nhưng “cảm động” như vậy thì thà bỏ đi còn hơn… sự cảm động của mình không phải do chứng kiến sự thống khổ của người khác…
Gia Luật Tề thấy vẻ mặt của Thiệu Đường thì tiếp tục cười nói: ” Nhưng nói thật, một tình tiết phấn khích như vậy chúng ta không thể để người khác thấy tiếc nuối chứ!”
“…” Hắc tuyến… Thiệu Đường thật muốn đánh một quyền ngay mũi Gia Luật Tề, hiện tại hắn rất nghi ngờ Gia Luật Tề có thật sự đang trợ giúp Dương Quá hay không?
“Đúng là nhìn không ra võ công của tiểu tử này không tồi!” Chu Bá Thông không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Gia Luật Tề chăm chú xem, khiến cho Gia Luật Tề và Thiệu Đường kinh sợ.
“A?” Chu Bá Thông đẩy đẩy Gia Luật Tề: “Mấy chiêu y vừa sử dụng sao hơi quen mắt? Có hơi giống với công phu của lão độc vật? Kỳ lạ kỳ lạ!”
“Sư phụ không biết sao.” Gia Luật Tề từ tốn nói: “Dương huynh là nghĩa tử của Âu Dương Phong, biết một ít võ công của Tây Độc cũng không có gì kỳ lạ!”
“Cái gì?!” Chu Bá Thông kinh ngạc nhảy dựng lên: “Y là nghĩa tử của lão độc vật, vậy không phải là tiểu độc vật hay sao?! Không, vừa rồi ta thấy y dùng chiêu thức kia, rõ ràng là võ công của lão ăn mày! Chẳng lẽ cũng là tiểu ăn mày?!”
Bất đắc dĩ, Gia Luật Tề nâng tay xoa trán, nhìn Chu Bá Thông bên cạnh đang tiếp tục nhảy dựng lên: “Tiểu tử kia đang đeo ngọc tiêu của Hoàng Lão Tà?! Ai nha ai nha! Tiểu tử này ngay cả đồ vật của Hoàng Lão Tà cũng trộm được, xem ra bản lĩnh không nhỏ!!!”
Thiệu Đường hắc tuyến, cái gì gọi là “trộm” chứ? Đó rõ ràng là do chính tay Hoàng Dược Sư tặng cho.
Chu Bá Thông bên này cực kỳ hưng phấn, Gia Luật Tề bất đắc dĩ, Thiệu Đường thì hắc tuyến á khẩu, Tiểu Long Nữ bên cạnh bỗng nhiên nhíu mày, mở miệng nói: “Quá nhi, ngươi vì sao không sử dụng võ công ta đã dạy cho ngươi?”
Hiệu quả của câu nói này mang lại không giống nhau, khiến tất cả mọi người trở nên hồ đồ.

Dương Quá không hiểu tại sao cô cô lại đột nhiên hỏi như vậy, lập tức ngơ ngác, kiếm thế trong tay dừng lại.

Phàn Nhất Ông thấy có sơ hở liền giơ cao trượng lên, thét lớn một tiếng đánh lên đầu Dương Quá.
“Cẩn thận!”
“Dương huynh!”
Thiệu Đường hô lớn, trượng này Phàn Nhất Ông dùng đến tám phần lực, lực đạo mấy trăm cân đập lên đầu, không bị điên đã ngạc nhiên lắm rồi.
Gia Luật Tề cũng chảy đầy mồ hôi, chiết phiến “phạch” một tiếng khép lại đánh vào lòng bàn tay.
Dương Quá chỉ sửng sốt một hồi, nghe được tiếng kêu của Thiệu Đường và Gia Luật Tề thì lập tức phản ứng lại, lúc này đã không kịp né tránh, cổ tay lật một cái, nâng kiếm nghênh đón.

“Keng” một tiếng, tiếng vang bén nhọn đến chói tai, cánh tay của Dương Quá bị chấn đến nỗi mất cảm giác, đương nhiên không cần phải nói, máu chảy ra từ khóe miệng.

Trường kiếm bị cương trượng chặt gãy làm hai!
Dương Quá bị chấn đến nỗi phải lui hai bước mới đứng vững được, đối phương cũng không tốt hơn y bao nhiêu.

Phàn Nhất Ông không ngờ Dương Quá có thể trực tiếp đỡ được trượng này, bị hắn đánh xuống mà chỉ lảo đảo hai bước, cương trượng “ầm” một tiếng dọng xuống đất để ổn định thân thể, giúp hắn không ngã xuống.
“Quá nhi!” Tiểu Long Nữ cũng rất hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, gương mặt vốn đã trắng lúc này còn trắng hơn.

Nàng phi thân xuống bên cạnh Dương Quá, vươn tay dìu y.

Nàng vốn không phải muốn quấy rầy y luận võ, cũng thật sự không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy.

Chỉ là vừa rồi nghe Chu Bá Thông khen ngợi võ công của Dương Quá tốt, lúc đầu nàng còn đang rất cao hứng vì võ công của Dương Quá là do mình dạy.

Võ công của Dương Quá cao chứng tỏ mình dạy hay, nàng đương nhiên vô cùng cao hứng.

Nhưng chú ý xem mới phát hiện, những chiêu thức mà Dương Quá dùng có đến bảy tám phần không phải võ công mình dạy.

Vậy thì nàng đương nhiên sẽ không cao hứng, không hiểu Dương Quá vì sao không sử dụng võ công nàng dạy, nên mới lên tiếng hỏi.
“Dương…” Thiệu Đường thấy Dương Quá không sao, khẽ thở ra, vừa muốn chạy tới xem thử tay của y, hình như bên khóe miệng còn chảy máu! Nhưng chưa đi được nửa bước, Tiểu Long Nữ bên kia đã giành trước vị trí bên cạnh Dương Quá.

Thiệu Đường lập tức … không nhúc nhích nữa.
“Quá nhi! Ngươi không… A!…” Tiểu Long Nữ lo lắng cầm lấy cánh tay Dương Quá, nhưng lời còn chưa nói được một nửa, bỗng nhiên tim cảm thấy đau đớn, cơn đau dần lan khắp toàn thân, mồ hôi chảy ra.

Bàn tay đang nắm cánh tay Dương Quá càng thêm dùng sức.
“Ngươi sao vậy? Cô cô?” Dương Quá chỉ phun ra một ngụm máu, không có gì đáng lo, nhưng bộ dạng suy yếu dựa vào mình của Tiểu Long Nữ khiến y nhíu mày, nắm chặt tay nàng hỏi.
“… Đau…” Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá lo lắng cho mình thì không khỏi cảm động, cơn đau này lan khắp toàn thân, sức lực trên người tựa như bị rút cạn, mềm nhũn dựa vào người Dương Quá, đau đến nỗi không nói nổi lời nào.

“Liễu muội!” Công Tôn Chỉ thấy vậy lập tức đen mặt, bản thân Tiểu Long Nữ cũng không biết vì sao lại cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng Công Tôn Chỉ sao có thể không hiểu, nguyên nhân đương nhiên là do Tiểu Long Nữ động tình, người đã trúng độc của Tình Hoa không thể động tình, nếu không sẽ đau đớn không dứt.
“Quá… nhi, ta…” Trán Tiểu Long Nữ đầy mồ hôi, chảy xuống hai bên gò má tái nhợt.

Nàng thấy Dương Quá bị thương lại là người đầu tiên quan tâm mình, trong lòng cao hứng không thể nói nên lời.
Thiệu Đường đương nhiên cũng biết chuyện vì sao lại như vậy, sắc mặt cũng không tốt bao nhiêu.

Biết rõ Dương Quá quan tâm cô cô mình là một chuyện rất bình thường rất bình thường, nhưng Tiểu Long Nữ lại không cho là như vậy… Thiệu Đường tức giận, có lẽ nên nói là hắn đang ghen, trước mặt nhiều người như vậy ôm ôm ấp ấp, không muốn người khác hiểu lầm cũng khó, nhìn sắc mặt của Công Tôn Chỉ thì biết hắn đang tức giận cỡ nào! Cho dù có là một người biết nội tình như Thiệu Đường, không nghĩ sai lệch nhưng cũng không tài nào vui vẻ được.
“Tiểu tử! Mau buông Liễu muội ra!” Công Tôn Chỉ bạo phát gầm lên một tiếng.
Thiệu Đường cũng sắp bạo rồi, thật muốn hung hăng đạp Dương Quá một cước.

Không thể nhịn được nữa đi đến bên cạnh Dương Quá và Tiểu Long Nữ rồi kéo Dương Quá nói: “Mau buông nàng ra, cô cô của ngươi đã trúng độc của Tình Hoa, ngươi ôm nàng như vậy, muốn nàng đau chết hay sao!”
Dương Quá khó hiểu, chỉ biết nhìn Thiệu Đường đang quay lại trừng mắt với Gia Luật Tề đang ngồi một bên xem náo nhiệt, tức giận nói: “Gia Luật huynh, dìu Long cô nương qua một bên ngồi đi.”
“Được.” Gia Luật Tề cực kỳ thân sĩ gật đầu, sảng khoái đi qua, dìu Tiểu Long Nữ đứng lên giúp nàng ngồi vào cái ghế cách đó không xa.

Tiểu Long Nữ vốn không muốn rời Dương Quá, theo bản năng muốn bắt lấy tay áo y, không ngờ động tác của Gia Luật Tề rất nhanh, rất dứt khoát, không cho phép nàng phản kháng đã bị đặt ngồi lên ghế.
Gia Luật Tề buồn cười nhìn vở Ô Long kịch này, Dương Quá đáng thương không hiểu gì, vì thế có lòng tốt đi qua nói nhỏ với Dương Quá mấy câu.

(Ô Long kịch là vở kịch 2 nữ giành 1 nam)
Thật ra Thiệu Đường đứng cách Dương Quá và Gia Luật Tề rất gần, nhưng Gia Luật Tề cố ý không cho hắn nghe thấy nên hắn cũng không nghe được gì, Thiệu Đường chợt nghe hắn nói cái gì Tình Hoa.
Dương Quá nghe vậy ngẩn ra, Gia Luật Tề đương nhiên đã nói về chuyện độc của Tình Hoa cho y.

Y vốn không nghĩ nguyên nhân là do vừa rồi Tiểu Long Nữ đã “động tình” với mình…
Thiệu Đường nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của Gia Luật Tề thì biết đã xảy ra chuyện không tốt, nhanh chóng vờ như không có chuyện gì đi về phía chỗ ngồi lúc nãy của mình.
“Thiệu Đường…”
Thiệu Đường vừa đi được hai bước đã bị Dương Quá kéo lại, đối diện với đôi chân mày đầy ý cười của đối phương.

Lúc này Thiệu Đường càng không thích, muốn thoát khỏi sự kiềm chế trên thắt lưng nhưng lại không dám giãy giụa quá mạnh, dù sao hai tên nam nhân mà cứ đụng đụng chạm chạm… không hay lắm.
“Thiệu Đường, đừng tức giận.” Dương Quá dường như đã biết trước hắn sẽ không phản kháng, nhỏ giọng cười nói.
“…” Thiệu Đường không biết nói gì, hình như… lần nào Dương Quá cũng nói câu này?!…
“Thiệu Đường, xin lỗi, ta không biết chuyện này.

Cô cô đã hiểu lầm, ngươi cũng đừng hiểu lầm ta.

Nhưng nhìn bộ dáng ăn dấm của ngươi, ta rất cao hứng.” Dương Quá cười thật xán lạn, trông thấy bộ dáng biệt nữu của đối phương thì càng cảm thấy thú vị hơn.
Tên này… Dương Quá mặt dày nhẹ giọng nói khiến Thiệu Đường vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cho dù có tức giận hơn nữa cũng không bằng độ dày da mặt của đối phương!
Tiểu Long Nữ ngồi trên ghế đè chặt tay lên ngực, cơn đau toàn thân dường như đã vơi bớt một ít, ngẩng đầu lại thấy Dương Quá ôm Thiệu Đường không buông, nhẹ giọng giải thích, nhìn thế nào đi nữa cũng đều là vẻ mặt lấy lòng.

Tiểu Long Nữ lập tức quên đi tất cả những đau đớn trên người, tựa như đã rơi vào hầm băng.
“Các ngươi có chịu thôi hay không!” Công Tôn Chỉ cực kỳ tức giận, hiện tại hắn càng thêm ghét Dương Quá, cực kỳ ghét.

Gần như tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người y, chỉ cần có Dương Quá tồn tại thì những người khác sẽ thành phông nền.

Liễu muội trước kia chưa từng lộ ra vẻ mặt buồn vui hay giận gì với hắn, nhưng lại có thể vì con người này mà vui vẻ rồi buồn rầu, vì y mà cảm thấy cao hứng rồi lại vì y mà cảm thấy bi thương.
Bộ dáng nhẹ giọng cưng chiều của Dương Quá với Thiệu Đường cũng khiến Công Tôn Chỉ cảm thấy căm tức.

Lúc vừa nhìn thấy Thiệu Đường Công Tôn Chỉ thật sự kinh diễm, mặc dù nhìn ra đối phương là nam tử, nhưng không thể phủ định, đối phương tuyệt đối xinh đẹp hơn bất kỳ kẻ nào mà hắn đã từng gặp qua, đó là loại khí chất thiên thành.

Không giống với sự phiêu lượng đến nỗi lạnh lùng thái quá của Liễu muội, loại xinh đẹp của đối phương mang theo vài phần anh khí.

Nhưng vì sao ngay cả con người này cũng đặt toàn bộ sự chú ý lên người Dương Quá?
“Nhất Ông! Còn không mau bắt tên tiểu tử kia, thất thần làm gì!” Công Tôn Chỉ quát.
“Khoan đã!” Dương Quá nâng tay tiêu sái bảo dừng, nói: “Nếu muốn giáo huấn ta thì chính ngươi hãy đến đây, tại sao cứ phải hô đến hô đi người khác?”
“Ngươi!” Công Tôn Chỉ nghe vậy cực kỳ tức giận, lại thấy đối phương chỉ nói với mình một câu như vậy rồi tiếp tục nhỏ giọng tâm tình với người kia.
Dương Quá không để ý tới Công Tôn Chỉ đang nổi giận, mỉm cười nói khẽ bên tai Thiệu Đường: “Thiệu Đường, ngươi qua bên kia chờ ta trước để không phải bị thương.”
Thiệu Đường bất mãn trợn trắng mắt, ta sao lại nhược đến vậy chứ? Thật đúng là xem thường người khác! Nhưng ngẫm lại thì ngồi ngốc một bên cũng tốt, tối thiểu không cần làm phiền thêm Dương Quá.

Xoay người muốn đi thì bỗng dưng lại đi về, nói với Dương Quá: “Chờ ta một chút.”
Sau đó chạy nhanh tới bên cạnh Chu Bá Thông, nói: “Trả kéo đây.”
“…!… Kéo gì chứ?” Sau khi kinh ngạc, Chu Bá Thông liền sử dụng kỹ xảo của mình — giả ngốc! Chu Bá Thông lặng lẽ giấu bàn tay phải cầm kéo của mình ra sau lưng, nói: “Sao lại có kéo? Ta không thấy mà? Đúng rồi! Đồ đệ ngươi có thấy không?”
“…” Gia Luật Tề không còn gì để nói…
Thiệu Đường cũng không biết nói gì, cây kéo lớn như vậy giấu ở sau lưng sao có thể không nhìn thấy chứ? Sao có thể chứ?! “Cho ta mượn trước, một lát ta sẽ trả cho ngươi!” Hắn thấy vô lực, cây kéo đó hình như là bọn họ làm cho Dương Quá mà?
“Vậy… vậy ngươi nhớ phải trả đó!” Chu Bá Thông không cam lòng nói, cuối cùng đành giao cây kéo ra, đặt vào tay Thiệu Đường.
Thiệu Đường không thèm nhiều lời với hắn, nhận được kéo thì trực tiếp đẩy nó vào người Dương Quá.

Dương Quá cầm kéo ngơ ngác: “Đây là…”
“Binh khí a!” Thiệu Đường cười nói: “Kiếm của ngươi không phải đã gãy rồi sao, dùng cái này rất tốt!” Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui