Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân Làm Sao Bây Giờ


Nếu lúc này Sở Mộ Vân ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện: Nam nhân đang ngủ say này có khuôn mặt giống hệt hắn kiếp trước, thậm chí ngay cả dáng người cũng tương tự.


Khác biệt duy nhất là kiếp trước làn da hắn có màu lúa mạch khỏe mạnh, mà người nam nhân nằm ở nơi lạnh lẽo này lại có làn da trắng đến trong suốt, thậm chí sương tuyết còn làm nổi bật lên mạch máu xanh ẩn dưới làn da.


Nhưng thực tế đây là người đã chết.


Không còn hơi thở.


Trái tim ngừng đập.


Máu ngừng chảy, cơ thể mất đi độ ấm, vĩnh viễn ngủ say trong căn phòng băng dưới lòng đất.


Đế tôn Lười biếng —— Quân Mặc, là một luyện đan sư cực kì ưu tú.
Y có rất nhiều cách để bảo tồn thân thể hoàn mỹ này, nhưng lại vĩnh viễn không thể khiến linh hồn rực rỡ đó trở lại bên y.


Nhân sinh trên đời, thiên lí tuần hoàn.


Làm sai thì nên chịu trách nhiệm.


Tham lam sự ấm áp của hắn bao nhiêu thì giờ khắc này chạm vào hắn lại lạnh lẽo bấy nhiêu.


Muốn thấy hắn mỉm cười biết bao nhiêu thì giờ khắc này y chỉ nhận được châm chọc và cười nhạo.


Nhưng y không hối hận.


Nếu quay lại, y vẫn sẽ làm như vậy.



Cho dù phải cô đơn khi về già cũng không kiềm chế được sự xúc động và tuyệt vọng trong nháy mắt kia.


Cuối cùng ta cũng có được ngươi, cho dù chỉ là một khối thi thể.


Đế Tôn Lười biếng luôn vô cảm đột nhiên nở nụ cười dịu dàng.


Độ cong từ cánh môi tái nhợt khuếch tán đến gò má trắng nõn, cuối cùng lan tới con ngươi bạc đẹp như ánh trăng nơi chân trời.


Sau đó giống như pháo hoa trong trời đêm sáng ngời thiêu đốt mặt trăng bạc.
Nguyệt Cung trống vắng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, dung mạo vốn khuynh thế vô song nháy mắt xinh đẹp tới cực hạn.


Người chưa từng cười, đột nhiên mỉm cười…… Sẽ kinh diễm đến mức không thể tả được.


Vẻ đẹp tương phản này giống như mưa sao băng trên trời, chỉ có thể ngước nhìn bởi vì nó lướt qua rất nhanh.


Quân Mặc cởi giày, để chân trần đi đến giường băng.


Y dù sao cũng là con người, cho dù tu vi rất cao nhưng ở lâu trong phòng băng đôi môi cũng trở nên tím tái, làn da vốn tái nhợt của y giống như đông lạnh lại.


Y hiểu y thuật, nhưng lại chưa từng bắt mạch cho mình.


Nhưng thật ra nếu ai thông hiểu y thuật bắt mạch cho y sẽ phát hiện ra, hàn độc đã sớm thấm vào xương cốt y, băng khí nhập phổi.
Nếu là phàm nhân chỉ sợ đã sớm chết mấy trăm lần.


Nhưng cho dù là chí tôn Ma giới, y cũng sẽ bị hàn độc tra tấn, sẽ ngày đêm chịu đựng đau đớn không thể tưởng tượng, không gián đoạn, cũng không kết thúc.


Làn da của y tái nhợt không phải trông giống bị bệnh, mà chính là bị bệnh.


Từ thân thể đến tinh thần, người nam nhân trước mắt này phải chịu ma chướng đến đời đời kiếp kiếp.


Nhiệt độ trong căn phòng càng ngày càng giảm, không ai có thể tưởng tượng được nó lạnh lẽo đến mức nào.


Nhưng Đế tôn Lười biếng vẫn không có ý định rời đi.
Y nằm xuống giường băng, nhẹ nhàng dựa vào người nam nhân, mái tóc bạc trải dài như thác nước, y phục mềm mại vì phủ một tầng sương lạnh mà trở nên cứng đờ.
Nhưng y không thèm để ý, chỉ cẩn thận ôm nam tử vào lồng ngực giống như đang ôm thứ quý giá nhất trên thế gian, khóe miệng y nở nụ cười nhẹ nhàng, sau đó an tĩnh nhắm mắt lại.


Hình ảnh giống như bị đóng băng, tiếng hít thở cũng biến mất trong không gian yên tĩnh, chỉ còn thấy hai người đang ôm nhau ngủ.


Bọn họ ở cực gần, sợi tóc giao triền với nhau; rồi lại cách thật xa, ranh giới sự sống và cái chết không thể nào vượt qua.


Chuyện ở Không Trúc Lâm, Sở Mộ Vân đương nhiên sẽ không biết.


Hắn lúc này đang nghiêm túc suy tính kế hoạch tiếp theo.


Sở Mộ Vân: “Bảo bối, chuyện ta dặn ngươi còn nhớ không?”


Linh bảo bảo: “…… Ngươi sẽ không mất trí nhớ.”

Sở Mộ Vân: “Nhỡ may thì sao?”

Linh: “Sẽ không có nhỡ may.”

Tâm tư Sở Mộ Vân hơi động: “Linh, ngươi có chuyện gì gạt ta?”

Linh: “……”

Tiểu hệ thống sẽ không nói dối, cho nên mỗi lần nó chột dạ khi bị Sở Mộ Vân hỏi, nó chỉ biết ném ra sáu chấm.


Thần sắc Sở Mộ Vân ngưng trọng: “Mất trí nhớ cũng không sao cả, lòng ta hiểu rõ.”

Linh: “……”

Sở Mộ Vân: “Nghe lời, cho dù quên hết ta vẫn sẽ là ta.”

Qua nửa ngày, Linh lần thứ hai ném ra sáu chấm.


Sở Mộ Vân đang định nói thêm thì bên ngoài Mạc Cửu Thiều đã đem Thất Tâm Đan ra.


Sở Mộ Vân sẽ không làm gì mà không nắm chắc.
Tuy hắn to gan nhưng cũng rất thận trọng, hắn có thể lên kế hoạch chu đáo hết tất cả đồng thời không hề sợ hãi mà thực hiện.


Hoàn thành mục tiêu là chuyện duy nhất phải làm, đương nhiên tiền đề là hắn xác nhận được mục tiêu.


Về Thất Tâm Đan, Sở Mộ Vân không phải là không biết chút gì về nó.


Lúc ở Thiên Loan Phong hắn từng cố tình nghiên cứu về loại đan dược này.
Đương nhiên không phải khi đó hắn đoán được sẽ phải dùng tới thứ này, mà do lúc lật xem thư tịch nhìn thấy giới thiệu về loại đan dược này, hắn liền cảm thấy sẽ có ngày mình bị bắt dùng nó.


Nguyên nhân là vì Mạc Cửu Thiều và Sở Mộ Vân có huyết hải thâm thù, khó có thể đảm bảo là Mạc Cửu Thiều sẽ không cho hắn ăn một viên quên hết chuyện trước kia.


Tuy lúc sau Sở Mộ Vân đã hoàn mỹ chết đi, nhưng nhân duyên trùng hợp lại có cơ hội dùng thử.


Tác dụng của Thất Tâm Đan là: Chỉ cần dùng sẽ quên hết tất cả.



Tuy rằng theo ý Mạc Cửu Thiều, Băng Linh Thú chỉ có ký ức hai năm, xóa sạch cũng sẽ không có gì ảnh hưởng.


Nhưng sự thật là ký ức Sở Mộ Vân rất nhiều, đối với bọn họ chỉ có cái gọi là kiếp trước kiếp này, đối với hắn thì còn có cả hiện thực.
Cho nên hắn chỉ cần ăn Thất tâm đan sẽ giống như ổ cứng bị xóa, tất cả đều biến mất.


Nghe rất đáng sợ cho nên Linh mới lo lắng như vậy, thế nhưng Sở Mộ Vân lại biết một biện pháp có thể chống lại dược tính.


Tính khả thi thì chưa biết, bởi vì dù sao cũng chưa bao giờ thử nghiệm.


Nhưng…… cũng là một biện pháp.


Lúc hắn sắp dùng Thất Tâm Đan, Thiên Loan Phong bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, mặt đất rung chuyển, hai thân ảnh đen giống như thiên thạch rơi xuống đất xuất hiện bên ngoài Thiên Loan Cung.


Mạc Cửu Thiều vẫn không dao động, thần thái y vẫn ôn nhu như trước nhìn thanh niên trong lồng ngực, sau đó kiên nhẫn xúc tác Thất tâm đan trong tay để loại trừ tạp chất, cố gắng làm hạ thấp tác dụng phụ của thuốc để cho thân thể bị thương của hắn có thể thừa nhận.


Mãi đến khi Yến Trầm và Lăng Huyền đồng thời xuất hiện ở bên trong đại điện, Mạc Cửu Thiều mới quay đầu nhìn qua.


Y liếc mắt nhìn cự thú cánh đen, nhàn nhạt hỏi: “Sư đệ, ngươi gọi ‘ Ám dạ ’ ra là muốn làm gì?”

Yến Trầm gắt gao nhìn chằm chằm y: “Trả lại hắn cho ta.”

“Trả lại cho ngươi?” Mạc Cửu Thiều nhìn y, lạnh giọng hỏi, “Hắn rốt cuộc là của ai?”

Yến Trầm híp mắt: “Sở Mộ Vân đã chết, hắn hiện tại là Băng Linh Thú mà ta nuôi lớn, người hắn thích chính là ta!”

“Thích ngươi?” Mạc Cửu Thiều cười lạnh một tiếng, “Ngươi chắc chắn? Sau khi ngươi đem hắn cho người khác, sau khi ngươi giẫm đạp tình cảm của hắn, sau khi ngươi liên tục đẩy hắn ra, hắn còn thích ngươi sao?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận